Dẫu biết rằng sống là k chờ đợi, nhưng đôi lúc cần tự mình viết nên 1 nốt lặng cho khúc nhạc cuộc đời…
Cuộc sống vs biết bao lo toan, bộn bề làm t đến ngạt thở… buông xuôi, tuyệt vọng… nhưng chẳng ích gì… đành cố gắng mà chịu đựng.
Từ lâu, t đã sai, t cứ nghĩ mình phải mạnh mẽ lên, k được khóc… nhưng t hôk pjk chính vì sống nội tâm như thế làm t cô đơn, hôk có pạn pè… Khi mình mạnh mẽ, cứ vui cười thì sẽ hôk ai biết mình đang đau đớn và mòn mỏi đến thế nào… khi ấy sẽ chẳng ai mở lòng san sẻ đến ta… vì họ nghĩ mình chẳng cần… Và t cứ trượt dài trên ý niệm sai lầm của mình…Cho đến ngày hôm nay…
Công việc mỗi ngày một nhiều, hoạt động càng ngày càng tăng…bài vở năm 12 nữa… Dường như t bỏ bê việc học để bù lô bù loa vào hoạt động của lớp. 1 tuần t ít nhất bỏ học 2 buổi… San sẻ công việc… chẳng có ai chịu làm giúp t hết… k vì lý do bận học thì cũng vì k biết, gia đình có chuyện… vân vân và vân vân…
Đau hơn khi có người nhận nhiệm vụ rùi đem về muối, đợi nước đến chân mới nhảy… k kịp thì viện lý do này lý do nọ… Cuối cùng t là người phải chịu trách nhiệm. Có tàn nhẫn quá k? Những con điểm liệt khủng khiếp này bao giờ t mới gỡ lại đc đây?
1 tuần 8 bài văn… thêm vào đó là đề ở lớp học thêm… rùi bài tập anh tuần 6 buổi… tăng tiết, chính khóa… bài vở chồng chất… hoạt động giấy tờ che kín hết những con chữ trong đầu t… làm t phải giải quyết hoạt động trước tiên = cách hi sinh chuyện học hành. Áp lực làm t quên hết mọi thứ… cảm giác mệt mỏi cứ vây lấy t…đến sợ hãi.
Chẳng cần phải nói đến những hoạt động lớn, chỉ là mượn 1 lá cờ cũng chẳng ai thèm đem để mà cho mượn… Tại sao họ cứ phải đổ hết lên t như thế chứ? Rùi việc học của t sẽ sao đây…
Xin lỗi… t phải từ bỏ thôi. Thà hạnh kiểm yếu còn hơn t cứ bỏ bê học hành như thế này… việc học của t trượt dài lắm rùi… 1 ngày k xa chéc t k đủ điểm để lên lớp quá, nguy cơ thi lại là điều khó mà tránh khỏi…
Hoạt động, năng nổ thì k ai biết nhưng thi lại, ở lại lớp, rớt tốt nghiệp, rớt đại học thì danh nổi như cồn. Phải làm sao?...
Mọi cảm xúc hỗn độn trong t hòa vào dòng suy nghĩ. Chắc chắn t sẽ từ bỏ dù mọi chuyện có thế nào đây nữa… Tại sao t phải vì những con người vô tâm và ích kỉ như thế mà phải hi sinh tương lai của mình chứ?... K đáng…
Hôm nay, thực sự k cố ý đâu… nhưng t cũng hôk pjk vì sao nữa… Vừa bước vào lớp, nước mắt t lại chảy… T biết như vậy k hay nhưng t hôk cố ý khóc… Thật sự, t thấy hơi nhẹ nhõm 1 tí nhưng mọi thứ vẫn mù mịt quá…
Lần đầu tiên trong lớp t khóc, ai cũng ngạc nhiên và cảm thấy sợ… t hiểu… mọi người lo lắng cho t… Cảm ơn…
T cũng hôk ngờ những giọt nước mắt đó có thể khiến mọi người hiểu được t…
Vs t… những giọt nước mắt đó là ngọt ngào nhất…ý nghĩa nhất…
Và t sẽ khóc… khóc để đc nhẹ nhõm, khóc khi pùn để mọi người mở lòng đến bên…
30/9/2011, 11:21 pm by hoshi146