Part 20…
Ngày hôm sau…….
Màn đêm buông xuống, cả thành phố khoác trên mình tấm áo lung Lâm bởi những ánh đèn!
Bầu trời đầy sao!
Trên tầng thượng…..
Gió thoang thoảng!
Mát!
Dễ chịu thật!
Lâm hít một hơi thật sâu, thở một tiếng thật dài!
“Tại sao mỗi khi mệt mỏi hay căng thẳng, chỉ cần thờ dài một tiếng lại thấy người nhẹ nhõm thế nhỉ?!”
“ Phù”
Lâm lại thở dài!
“ Không sao, mình không sao, phải cứng rắn lên!”_ Sống mũi cô lại cay xoè!
“ Làm sao mà bình thường được chứ?! Mình sắp chết rồi, gia đình mình, sắp tới lại thiếu một người, chỉ còn mẹ và Vy thôi. Sao không buồn được chứ?!”. Mím chặt môi, không cho tiếng khóc thành lời! Một giọt nước mắt lại lăn trên má cô! ướt đẫm tâm hồn cô, xót xa!
Tan nát cõi lòng!
*********
Xong việc, Nam thấy căng thẳng quá!
Lên tầng thượng hóng mát một chút!
Cậu thấy Lâm đang đứng trên đó. Mái tóc cô khẽ bay trong gió. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc cô.
- Tại sao cô vẫn chưa về?
Lâm giật mình, lung túng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi, quay lại, giọng lạc hẳn:
- Anh cũng chưa về đấy thôi!
- Sao, nhớ người yêu hay sao mà lại khóc nhè thế? Tôi sợ nhìn con gái khóc lắm!_ cậu cười
Nụ cười không giống như nụ cười ngạo nghễ mọi khi. Lần đầu tiên Lâm thấy Nam cười như vậy với cô, nụ cười đầy thiện cảm! Lần đầu tiên Lâm thấy Nam trở nên dễ gần như vậy
Lâm gượng cười:
- Người yêu hả? Người ta bỏ rơi tôi từ lâu rồi!
- Vậy cô đang nhớ tới người đó?
Lâm không trả lời mà đáp lại Nam bằng nụ cười thật khó hiểu!
- Cô có thể tâm sự với tôi.
- Với anh hả?_ Cô lại cười.
- Chứ sao?!_ Nam tỏ vẻ ngạc nhiên.
^_^
- Người ấy từng rất yêu tôi, nhưng người ta đã bỏ tôi rồi.
- Cô vẫn còn yêu anh ta sao?
- Hư!Còn thì sao? Người ta đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người ta không còn nhớ tới tôi nữa, thì yêu cũng có nghĩa lý gì đâu?
- Làm sao biết được anh ta không còn nhớ tới cô nữa chứ?
- ……..
- Cô đã rất khó khăn khi sống mà không có người đó, đúng không?
- Tôi đã ngỡ rằng mãi mãi không còn được gặp lại anh nữa! Anh đã xa tôi. Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả cho sự khờ khạo của mình! Mỗi lần nhớ tới anh, rồi những kỉ niệm trên chiếc điện thoại, lòng tôi lại thắt lại, tim tôi lại nhói đau. Tôi có phải là môt kẻ đáng ghét không? Tôi biết là như vậy mà! Tôi đã cố gắng tìm cho mình những cuốn sách giúp tôi sống lạc quan hơn, nhưng không, tâm trạng đó chưa bao giờ vượt quá ba ngày trong một khoảng thời gian khá dài!
Nam lặng người, chăm chú nhìn Lâm
“ Tại sao lúc này, nhìn cô ấy lại dễ thương đến vậy, không đáng ghét như lần đầu tiên gặp nhau. Nam rất thích được ngắm nhìn đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô.”
- Này, sao anh cứ nhìn tôi thế? Coi chừng rơi mắt xuống đây, tôi lại phải nhặt lên gjúp anh đấy!
Nam bât cười,lại là nụ cười thân thiện ấy:
- Cô vui tính thật đấy! ^_^
Vậy là họ cùng cười. Thật sự Lâm rất đẹp! Má lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng tươi tắn, thật dễ thương quá đi. Đây là lần đầu tiên Nam thấy Lâm đẹp, thật đẹp!
Chợt, nụ cười trên môi cô tắt hẳn. Khuôn mặt lại trở nên nghiêm nghị, đăm chiêu, như đang suy nghĩ môt điều gì đó!
Lâm ngước mắt lên trời, lại thở dài một tiếng:
“ Mát thật!”
- Tôi cũng không thể hiểu nổi mình. Có lúc mơ hồ, tôi nghĩ người đó sẽ quay lại với tôi, mặc dù chính tôi biết điều đó không thể xảy ra. Sự thật người đó đã hết yêu tôi từ lâu rồi! Tôi muốn bắt đâu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, nơi không còn hình ảnh người đó nữa. Đã có lúc tường chừng tôi đã rất quyết tâm nhưng rồi lại tan vỡ! Đã mất một khoảng thời gian khá dài, tôi không biết làm gì ngoài ngủ và thức dậy trong trạng thái như kẻ mất hồn! Thật tâm tôi mong rằng mình có thể quên được người đó, và rồi ký ức về người đó sẽ dần tan chảy trong tôi, và tôi cũng biến mất như thế, khỏi cuộc đời người ấy, mãi mãi!
Nam cố nắm thật chặt đôi bàn tay, cố đứng cho thật vững, toàn thân cậu run lên.
Cậu muốn nói với Lâm rất nhiều, nhưng không biết bắt đầu từ đâu và phải nói như thế nào nữa! Trong đầu cậu, trong tim câu, ngay lúc này, không có gì ngoài hình ảnh Lâm, cho dù cô đang đứng trước mặt cậu!
“…..
“ Nếu một ngày, em biến mất luôn, không liên lạc với anh nữa, anh sẽ làm thế nào?”
“ Anh sẽ đi tìm em!”
“ Tìm em?”
“ Chứ sao?”
“ Biết ở đâu mà tìm chứ?”
“ Tìm tất cả mọi nơi, ắt sẽ thấy thôi! ^_^”
“ Vậy, nếu em chết rồi thì sao?”
“ Anh sẽ tìm gặp Diêm Vương”
“ Sao lại gặp Diêm Vương?”
“Để hỏi tại sao ông ấy lại bắt người yêu của anh đi?”
“ Rồi sao nữa?”
“ Rồi anh sẽ bắt ông ta, kiếp sau cho mình đầu thai làm vợ chồng!”
…………..”
Lâm khẽ lấy tay gạt nước mắt! Nhưng không ngăn được, nước mắt vẫn rơi.
Nam rút trong túi một chiếc khăn, đưa cho Lâm.
- Cảm ơn!
Nam đứng như chon chân xuống đất. Cậu muốn ôm Lâm vào lòng xiết bao!
Nhưng…
Từng cơn gió ớn lạnh!
Rồi, cậu chợt khao khát được ôm chặt lấy bờ vai cô….Xoá tan đi mọi kí ức đau buồn, tất cả, không một chút nào, hãy để cho kí ức của cô tràn ngập hình ảnh của cậu, ngay lúc này! Chỉ có mình cậu, không còn ai khác nữa!
Nhưng….
Cô vẫn lặng yên, đứng đó, tình yêu cô dành cho Nam thật mãnh liệt, trong trẻo như pha lê vậy. Nam nhìn Lâm! Cậu muốn nói thật nhiều, nhưng cậu sợ!
Dường như, giờ đây, trái tim ấy, cậu không dám chạm vào trái tim cô, vì ngay lúc này đây, cậu thấy giữa cậu và cô có một cái gì đó quá mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, nó sẽ vỡ tan!
Cổ họng Nam như có ai đó bóp nghẹt lại!
- Anh biết không?_ Lâm quay lai nhìn Nam. Ánh mắt cô như xuyên thấu người cậu, rồi vượt tới một miền nào xa xăm lắm, một lời nói như trong cõi tiên vậy.
Cậu lặng yên!
- Tôi đã từng sống!
Cậu khẽ goi, ngắt lời cô: “ Lâm!”
- Tôi đã từng sống hạnh phúc với một tình yêu không có thực
Lâm hạ thấp giọng, gượng gạo nở một nụ cười.
Nước mắt ướt nhèm hai gò má.
Mưa lâm thâm.
- Lạnh quá!
Nam cởi áo ngoài, khoác lên cho Lâm.
***********************************************************
Còn tiếp