phải công nhận là trường hợp này khó thật!
theo bluesky, chúng ta có thể đem tình bạn chân thành, tha thiết để mang đến cho bạn ấy cái cảm giác mình vẫn còn đc quan tâm, để bạn ấy vơi đi nỗi đau trong lòng, ko thấy mình cô độc...!
nhưng cách này rất khó!
nếu bạn đó hiểu đc sự sẻ chia, hiểu đc tấm chân tình của những người bạn thì bạn ấy sẽ có niềm tin hơn, dần dần bạn ấy sẽ vơi đi nỗi buồn, rồi quen vs thực tại...
Còn nếu bạn đó nghĩ rằng đây là một sự thương hại thì sẽ nhiều rắc rối và phiền phức hơn...bạn ấy đã tuyệt vọng thì càng tuyệt vọng hơn, bạn ấy sẽ thấy hụt hẫng vô cùng!
Nhưng bluesky lại ko nghĩ như yokoyuki, trong trường hợp này, bỏ nhà đi là một
điều ko nên chút nào...Dù gì đi nữa thì bạn đó cũng nợ cha mẹ nuôi cái công dưỡng dục từ nhỏ đến giờ...Dù cha mẹ có đối xử vs bạn ấy như thế nào thì bạn ấy cũng còn nợ họ, món nợ ân tình....Bỏ nhà đi là bạn ấy nợ thêm người ta một món nợ càng lớn hơn nữa...mình sống thì cũng nên biết trc biết sau vậy chứ! bạn nghĩ đúng hôk?
nhưng cũng đồng ý là nếu cứ tiếp tục sống như thế thì bạn ấy càng có nhiều
buồn đau hơn, nếu ko pjk vượt qua thì bạn ấy sẽ rất dễ mắc sai lầm...và rất dễ vấp ngã...
Vì thế, bluesky nghĩ chỉ có tình bạn sẽ có sức mạnh để đưa bạn ấy vượt qua niềm đau thôi...điều quan trọng là bạn thể hiện sự quan tâm, sẻ chia của mình như thế nào mà thôi!!!
bluesky nghĩ vậy, còn bạn thấy thế nào, bạn nghĩ ra sao thì bluesky ko dám nói!!!
hãy dùng cái siết tay nhẹ nhàng, ấm áp, dùng trái tim iu ấm nồng để sưởi ấm khoảng không lạnh lẽo trong lòng bạn ấy...