ko bik tự bao giờ nữa, nỗi buồn cứ đeo đẳng lấy tâm hồn tôi. mỗi buổi sáng thức dây, tôi thấy mình lạc lõng vô cùng.
chẳng còn cái cảm giác trẻ con như lúc xưa, thay vào đó là 1 tâm trạng hoàn toàn trống rỗng.
buồn vì cái gì ư?....
thật sự tôi cũng ko bik
dường như tôi vô định trước những ngã rẽ của cuộc đời
tôi chẳng có ước mơ, bởi vậy, làm gì có hi vọng để mà sống, mà học tập
tôi sống như một cổ máy cứng nhắc, cổ hũ, lỗi thời
nhưng tôi ko tự mình bước ra dc cái vòng xoay của nó
nhiều khi, tôi cảm thấy thua thiệt so với bạn bè
nhưng đó ko phải là 1 sự ganh tị ích kỉ.nhiều lúc, tôi muốn nói hết lòng mình, muốn sẻ chia nhưng thật sự ko thể....
tôi đang sống với những áp lực về gia đình
đại học ư?.. đó đâu phải là con đường duy nhất, nhưng buộc tôi phải chọn
tôi ko còn tự tin vào bản thân mình nữa
8) 8) 8)
28/3/2011, 9:18 am by yokoyuki