Đến lúc đúc kết qua bao nhiêu năm sống khổ sở và chịu đựng: Đời tôi chỉ 1 quá trình lặp đi lặp lại :ước mơ rồi...thất vọng!
Phải,đời tôi là 1 đống ước:
- Khi còn nhỏ chưa biết gì: ước [muốn] đc đi chơi với ba mẹ thật nhiều,đi ko biết ngày về.
Nhớ lắm những lúc ba làm về muộn,muốn [ước] ba về thật mau,đem về thật nhiều wà và đồ ăn,rồi cùng ngồi chơi cho đến khuya...nhưng ba đã mệt,và phải đi ngủ để mai đi làm...=>ngồi ủ rũ và cũng chả thể làm gì ngoài việc nghe lời mà đi ngủ theo
Thất vọng lúc nhỏ...ko hề gì,ko sao! Chỉ 1 chút nhỏ!
- Khi lớn thêm chút nữa: ước [muốn] đc đi chơi...ko phải với ba mẹ nữa, mà với bạn bè,vì đã lớn rồi, cần phải tiếp xúc với nhiều điều nữa chứ [hiếu động mà]...nhưng:ko cho,ở nhà học bài đi,đi đâu?Ở NHÀ! Ủ rũ...
Thất vọng lúc lớn hơn 1 tí...cũng ko sao,ko hề gì!Vì ba mẹ lo lắng wá thôi!Lớn hơn chút nữa chắc sẽ đc đi mà...cố...chờ [hy vong tiếp]
- Khi lớn lớn hơn chút nữa: học hành đàng hoàng,để đc 1 lần đi chơi với bạn,tiếp tục nuôi hy vọng xưa...nhưng vẫn là:Ở NHÀ.Ba mẹ lo thái quá rồi đó!
Rồi lại ước:ước 1 lần ba mẹ hiểu con,1 lần thôi,thèm ước như những bạn khác,muốn đi đâu cũng đc,nhờ vậy họ lanh lẹ và rất năng động,còn tôi...lúc nào cũng chỉ biết ở nhà,coi tv,học hành,ăn uống và đi ngủ!Sao thèm muốn cái lúc wây wần bên gia đình,ba mẹ sẵn sàng lắng nghe những khúc mắc trong lòng,những vui buồn trải qua bằng 1 thái độ điềm đạm và đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng và chân thành nhất...như những ng bạn thân,chứ ko phải là:Cái gì?Mày lại làm gì đó?...Mày sai rồi?Mày phải làm như vậy?Mày ngu wá,điên wá...hoặc là:Tao ko có đứa con như mày...và chợt nhớ đã có rất nhiều lần...bị đuổi ra khỏi nhà phải đi long bong suốt hàng giờ liền chỉ vì ng lớn cãi lộn...đi mà ko có đôi dép ở chân [sao tôi ko cầm đc nước mắt nữa...]
Thất vọng vì ko có gì...bạn bè ko có.Phải,tôi ko có bạn,và gia đình thì...
Tôi ráng hiểu,ráng cảm thông cho họ...Tình cảm gia đình trong tôi ngày càng sứt mẻ,mỗi lần ba mẹ cãi nhau,tôi buồn và chỉ muốn đi...đi thật xa!Vì nếu ko tự đi cũng sẽ bị đuổi nữa!
THẤT VỌNG! Tình thương nơi đâu?
- Khi nghĩ lại mình: 1 đứa ít nói,ăn nói ko vui,ko thu hút đc ai,cứ lầm lì 1 mình mỗi giờ ra chơi,nhìn ng ta nói cười...tôi lại ước có thật nhiều bạn như họ,muốn đc nhập cùng các cuộc vui...nhưng có wen họ đâu,tôi lại chưa bao giở chủ động...
Thất vọng...chỉ 1 mình...rồi lại về căn nhà chỉ cãi cọ...chỉ muốn đi ngủ sớm...và khóc thật nhiều 1 mình trong phòng tối...khóc,khóc thật nhiều!
THẤT VỌNG...ĐAU...
- Khi biết gì là thích,là mến ai đó: ko hề hy vọng,thích đơn phương vì có lẽ nghĩ mình sẽ ko có cửa,ko đc ng đó thích lại đâu...và chỉ biết đơn phương thế thôi!Nhìn họ và tự mỉm cười!
- Khi có bạn làm wen: sợ lắm vì: ba mẹ...chính mình...và tự nghĩ,thôi đừng thích nữa,ba mẹ khó,và sẽ ko đc đi chơi đâu.Nhưng chả hiểu sao,lại thích lại và...hết dứt!Và lại cháy lên hy vọng,đợi chờ đến lúc có cơ hội,để được đi chơi và gặp...ng đó.Ước sẽ mãi yêu và đc yêu,tình yêu của đôi lứa!
Tình yêu đó đã dường như lấp đi chỗ trống của tình yêu gia đình,thật điên rồ nhưng nó khiến tôi yêu đời hơn,và có niềm tin hơn vào cuộc sống này.
..................................................
Cứ tưởng sẽ bền lâu,sẽ là mãi mãi,nhưng đời này có gì là mãi mãi...cứ thế trải qua bao nhiêu tôi cứ nuôi hy vọng mãi mãi đó,hết lòng... và cuối cùng vẫn chỉ nhận đc:THẤT VỌNG!ĐAU LẮM!THẬT SỰ LÀ RẤT ĐAU! [Khóc ướt cả bàn phím rồi]
Có những lúc tôi vấp ngã rất nặng,tôi cũng có sai lầm,và giờ dù có [muốn] sửa lại những sai lầm đau đớn đó...cũng ko còn đc nữa.Ng tôi tin tưởng nhất,ng tôi đặt niềm hy vọng cuối cùng,và yêu thương hết mình lần cuối...cũng rời xa .không còn thương tôi nữa
Tôi tự hỏi:Tôi đã có tội nhiều đến mức nào?Tôi có sai,nhưng sai có nhiều lắm ko?Hay tôi đã quá vô tấm với những khía cạnh khác của cuộc sống,để rồi nhận hậu quả và bị trừng phạt như vậy?Niềm vui thật sự ở đâu?Yêu thương nơi đâu?Sao ko dành chút nào cho tôi cả?Tôi chỉ [muốn] đc yêu thương thôi mà.
TÔI CHỈ ƯỚC ĐIỀU ƯỚC CỦA MÌNH THÀNH SỰ THẬT THÔI MÀ...TÔI ĐÃ THAM LAM WÁ SAO?ĐIỀU ĐÓ KO THỂ DÀNH CHO TÔI SAO?????
Cuộc đời tôi chỉ toàn những câu hỏi tại sao?Nhưng chưa bao giờ tôi trả lời đc...
Nhìn lại:Tất cả những điều tôi đã ước,dù nhỏ hay ko nhỏ...cũng ko cái nào thành sự thật!
Vậy mà giờ tôi vẫn còn ước:ước đc trở về những kỉ niệm vuitạm thơi trc kia,những tháng năm vẫn còn vô tư và tôi cho là đẹptạm thời...chỉ là ảo [ tôi ước 1 điều ko bao giờ thành sự thật]
Vậy điều gì ước mà có thể thành thật?Và tôi ước đc...biến đi thật xa khỏi nơi này bằng 1 cách nào đó:chết,đi đâu đó thật xa..
Ai cũng cần phải đi thật xa,i,nhưng sao chưa đến lượt tôi?Tôi cũng cần mà,rất cần lúc này...Thật sự mất hết tất cả?nhưng wả thật là hết rồi.Bao nhiêu lời khuyên,động viên bây giờ...cũng ko còn ý nghĩa,ko vô đc cái đầu này nữa.
Khi có tình yêu gia đình...ko có bạn bè.
Khi mất ty gia đình,ko bạn bè...có tình yêu.
Khi mất ty gia đình, có bạn bè...mất tình yêu.
Giờ thì...mất ty gia đình,mất tình yêu,và...
5/7/2011, 12:16 pm by Mjµra°Gió