Viết cho bạn tôi….
Dù tôi có cố gắng đến mấy, niềm vui cũng hôk bao giờ đến…. thôi thì đành vậy…
Hôk cần thương hại… hôk cần quan tâm nữa… cũng chẳng cần phải chia sẻ… vô ích, vô ích mà thôi…
Vết thương này quá sâu rồi…
Đã cố gắng lắm lắm rồi… cố gắng nói… nói ra 1 chút… là 1 chút những đau đớn để tìm 1 sự cảm thông… chia sẻ… và cũng có…. Tôi có 1 người bạn thân…. cảm ơn bạn nhiều lắm… nhưng xin lỗi… xin lỗi vì đã lừa dối bạn… Thật ra gần đây tôi cố gắng vui …cố tỏ vẻ tự nhiên như thế… nhưng thật sự hôk phải vậy… mọi chuyện khủng khiếp hơn nhiều… hoang mang, bế tắc… tôi cũng k pjk phải làm sao…
Bạn còn nhớ đã bao lần tôi hứa là vì bạn là người bạn thân nhất đời tôi, tôi sẽ vui vẻ, sẽ k bao giờ buồn và sống thật tốt không?.... Xin lỗi vì thất hứa… nhiều lắm…
Nhưng năm nay là 12, tôi hôk muốn bạn lo lắng cho tôi nhiều đâu… bạn phải học, bạn hiểu chứ…
Còn tôi… mặc kệ và chấp nhận… bất lực rồi…
Yên tâm nhé! … Dù hôk còn niềm tin, hôk còn nghị lực, hôk còn ai bên đời nữa, hôk còn tiếng cười, hôk còn cái điều tự nhiên để mở lòng mình nữa… tôi sẽ sống… mòn mỏi và chấp nhận cuộc sống này… vì nó vốn dĩ cho tôi…
It nhất sẽ hôk phải than vãn những đau khổ … vì all hôk còn xa lạ nữa… chỉ là hôk còn đủ niềm tin và sự kiên nhẫn cũng như sức mạnh để vượt qua thôi….
Cố gắng, cố gắng trong vô vọng… và kết thúc vẫn là nỗi đau…
Có lẽ và chắc chắn…
Xin lỗi bạn tôi… đừng lo lắng… sống thật tốt nhé… bạn tôi. Chúc bạn hạnh phúc…
Viết cho ba mẹ
Con viết những dòng này… có lẽ mãi mãi ba mẹ cũng hôk đọc được… con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm…
Con hôk biết tự bao giờ… khoảng cách gia đình mình xa lắm, xa lắm…
Ba đi làm xa, thỉnh thoảng 1 tuần về 1 lần. Ai cũng chờ đợi ngày gia đình mình cùng nhau ăn bữa cơm đầm ấm…. nhưng mãi mãi hôk bao giờ đươc…
Dường như 10 lần ba về là 5 lần ba mẹ cãi nhau… 5 lần còn lại là dành để mắng con… Tại sao lại như zậy chứ? Con sai sao?
Ba mẹ hôk hiểu cho con… hôk hiểu…
Đã bao giờ ba mẹ đặt mình vào địa vị của con ko? mệt mỏi lắm… con sắp buông tay mất rồi…
Là con gái, con chưa bao giờ được tâm sự vs mẹ, mà có lẽ con- mẹ chưa có 1 cuộc nói chuyện riêng vs nhau nữa là… mẹ chưa bao giờ chỉ con, dạy con điều gì cả, ngay cả những điều mà 1 đứa con gái nên biết…
Nhiều lúc, muốn tâm sự vs mẹ… tuổi học trò mà, ai mà chẳng có những rung động chứ, dù chỉ 1 chút ít thôi… cũng cần lắm… cần lắm sự chia sẻ… tâm sự vs người lớn, nhất là mẹ… nhưng con chưa kịp nói… mẹ đã cho 1 trận xối xả rồi… đến nổi nước mắt cũng hok có đủ để mà chảy nữa… Đành giấu kín…mà có nói thì cũng vô ích… hơn nữa mẹ cũng mách lại ba mà thôi…
Đi học xa, mỗi ngày đạp đi đạp về 4 lượt, chưa kể học thêm… mệt một tí… vẫn ổn… nhưng … k thể tiếp tục thế này mãi được… con hôk thể đem mình ra chống chọi vs hoàn cảnh đc…
Ba mẹ phải hiểu con đường đó đáng sợ đến thế nào chứ… mặc kệ những lời thuyết phục của con… vẫn vậy…
Thì đành vậy… k được ở trọ… sợ thì sợ… nhưng sự thạt thì là sự thật thôi…
Đành vậy… hôm nào cũng về nhà trong trạng thái lo âu, thấp thỏm… mọi thứ vẫn ám ảnh… nếu chết được thì có lẽ ai cũng muốn chết mất…
Trấn an… cố gắng thì bị sỉ nhục và xúc phạm… hôk hiểu… bình thường nhưng all đi quá giới hạn của nó rồi…
Xin lỗi ba mẹ… từ nay con sẽ sống vô cảm… ba mẹ cứ coi như con hôk tồn tại trên cuộc đời này… mà cũng đúng, họ có cần tôi đâu…. Tôi là kẻ dư thừa trong căn nhà ấy… đó hôk phải nơi dành cho tôi… Sống mà như đang chết… Sống mà phải tránh mặt nhau… Sống mà phải cứ nhốt mình trong phòng… k pạn pè, k chơi bời… tôi biết làm gì đây? Ngoài onl tìm nơi tâm sự… hì…
Nếu có 1 điều ước. chắc chắn tôi sẽ ước rằng mình chưa từng tồn tại trên đời này… sẽ hôk phải đau đớn, k phải buồn, k phải khóc… k phải là nỗi lo của người ta…
Điều ước thứ 2, tôi ước mình hôk phải đi học… nếu có thể… bây giờ, tôi sẵn sàng bỏ học…
Điều ước thứ 3, tôi ước tôi sẽ mãi hôk phải là tôi… tôi muốn sống 1 cách giả tạo, vì có như thế tôi mới tìm thấy nụ cười…
1 sai lầm mà tôi không thể nào quay lại được… tôi sai mất rồi… giờ phải làm sao đây… tôi cũng k pjk….
Những dòng này viết ra… biết rằng sẽ không ai đọc… k ai hiểu… nhưng vậy là quá đủ rùi….