Lam vốn dành cho Huy một ngăn trong trái tim mình nhưng gần đây, ngăn trống đó cứ dần lớn lên đến nỗi nó không thể kiểm soát được.
Đêm. Lam thẫn thờ ngồi dựa mình trên khung cửa sổ, mặc những cơn mưa lất phất táp vào mặt. Nó ghét cái hơi nồng của đất xông vào mũi sau mỗi trận mưa.
Nó ghét cả thái độ né tránh, bất thường của mình với Huy hồi chiều, hay đúng hơn là lẩn trốn mớ tình cảm khác lạ đang chực trào trong nó mỗi khi đối diện Huy.
***
1. Lam thích Huy- cậu bạn thân từ thuở còn mặc bỉm.
Lam vốn dành cho Huy một ngăn trong trái tim mình nhưng gần đây, ngăn trống đó cứ dần lớn lên đến nỗi nó không thể kiểm soát được.
Huy không cao lắm, chỉ là hơn Lam chừng nửa cái đầu, nhưng Lam có thể dễ dàng nhận ra cậu bạn trong dòng người đông đúc, chỉ với nụ cười mang màu nắng.
Lam chia sẻ mọi bí mật với Huy, từ chuyện con cún xù tên cu Tủn nhà nó làm quen với nàng cún Lala nhà hàng xóm đến cả những lần cảm nắng thất thường của con gái. Với Huy, Lam có lẽ là một bình thủy tinh trong suốt mà cậu có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, dù là nước, hòn sỏi hay cả hạt cát bé tẹo.
Với Lam, Huy sẽ mãi là một cậu bạn thân cho tới một ngày nào đó (đẹp trời), Huy trở nên thật đặc biệt trong mắt nó.
2. Những kẻ lãng mạn và thực tế vốn không thể “giao thoa” với nhau ngoại trừ việc chúng được xếp chung lớp. Lam thích văn, Huy thích toán. Thế đấy. Giống như việc nó tin tổ tiên của loài người là từ Adam và Eva, còn Huy lại khăng khăng rằng chúng ta tiến hóa từ vượn.
- Thấy chưa! Thầy vừa bảo đấy. Học thuyết Đácuynh nhé ! Đừng bướng nữa.
Huy quay sang, nói cười như thể cậu vừa giành được vé vào chơi trận chung kết bóng đá vậy.
- Ừ. Thì đấy là tổ tiên của cậu, còn tổ tiên của tớ là Adam và Eva. Khỉ đột à.
Lam cười trêu Huy dù nó biết chẳng chú khỉ nào lại có thể nhảy nhót kiểu robot theo bản nhạc trong Ipod như cách Huy vẫn thường làm khi chỉ có hai đứa.
Và cũng không có chú khỉ nào lại chơi bóng giỏi như cậu. Huy là chân sút ghi bàn sáng giá cho club bóng đá của trường, và Lam, dĩ nhiên nằm trong đội cổ vũ nhiệt tình nhất cho cậu bạn .
Với cái danh cô bạn thân, Lam phải kiêm luôn nhiệm vụ nhận thư và quà tặng.
_ Này nhé. Phải dẫn tớ đi ăn đấy. Ngày nào cũng nhận giùm cậu cả.
Lam nói, mắt liếc nhìn Huy, cậu bạn đang hí hoáy chỉnh lại cái Ipod. Huy không quan tâm, thế giới của cậu chỉ có toán học, bóng đá, âm nhạc.
_ Nghe bản Kiss the rain của Yurima nhé. Huy cười.
Cậu lôi trong túi cái harmonica gửi mua từ bên Đức mà cậu phải mất 2 tháng làm thêm mới mua được. Huy thổi chưa hay lắm, cậu chỉ mới tập thôi. Nhưng Lam lại đặc biệt thích cái giai điệu du dương từ chiếc Harmonica 18 lỗ.
Du ngồi xuống cạnh Huy, trên băng ghế đá, vị trí dường như đã vốn thuộc về nó suốt 17 năm qua. Những giọt sương từ tán lá bàng lất phất táp vào mặt. Cậu bạn trầm ngâm nhìn vào khoảng không trước mặt. Một chiếc lá nhẹ nhàng bị cuốn theo làn gió, Huy đưa tay đón . Huy của hôm nay thật lạ, bỗng nhiên ưu tư khác thường.
_ Này, cậu có chuyện gì à? Lam tò mò. Hôm nay “nghệ sĩ” thế?
Huy cười, những ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rọi qua, khiến cậu trông rạng rỡ hẳn. Lam thấy tim mình tự nhiên nhảy lô tô một cách kì lạ. Như một phản xạ, nó quay sang bên kia, để cậu bạn không thấy đôi má ửng hồng như mận chín của mình.
_ Hè đến rồi, tớ muốn thổ lộ tình cảm của mình với một người. Lần đầu tiên Lam thấy Huy nghiêm túc thế.
Lam nghe tiếng tim đập rộn ràng, nó tự nhủ: “Con ngốc này, đang nghĩ gì thế?”
_Tớ thích Di. Cậu nghĩ tớ có nên nói với cậu ấy không? Sắp hết năm học rồi.
Huy nhìn Lam bằng đôi mắt pha chút bối rối. Thế giới trong Lam bỗng tan ra theo làn gió vừa lướt qua.
Lam biết Di. Cô bạn không xinh lắm, nhưng lại cực dễ thương và tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác và vừa chia tay với cậu bạn gà bông của mình. Nó trách cái ý nghĩ ích kỉ rằng giá người Huy vừa nhắc đến không phải Di mà là nó. Huy là thế, luôn kín tiếng trong chuyện tình cảm. Lam ngỡ ngàng, pha chút hụt hẫng. Giá nó chú tâm một chút, giá nó biết Huy thích Di thì có lẽ nó đã không để mình “cảm” cậu rồi?
Lam biết dù nó trả lời thế nào thì Huy vẫn sẽ nói với Di. Cậu luôn là thế, mạnh mẽ và thẳng thắn.
Lam nhìn Huy, khẽ gật đầu. Cậu bạn lại cười, nhưng lần này Lam chẳng buồn nhìn.
Huy rời khỏi băng ghế, bước vào lớp. Lam nhìn qua chỗ trống chỉ vừa được lắp đầy bên cạnh. Chỗ cạnh Huy sẽ không là của nó nữa, như một thứ quan trọng vừa bị lấy mất đi.
Một cơn gió thổi qua khiến Lam rùng mình.
3. Dạo gần đây, Lam tránh mặt Huy. Đúng hơn là nó không muốn tình cảm mình cứ lớn dần lên mỗi khi đối diện cậu. Và nó càng không muốn thấy Huy và Di sánh bước cạnh nhau. Nó có cảm giác bị bỏ rơi dù Huy vẫn ngày ngày chở nó đi học và nhắn tin cho “cô bạn thân” đều đặn.
Mọi thứ có lẽ vẫn nằm trong vòng xoay bình thường, ngoại trừ Lam. Nó không thường nhìn vào mắt cậu mỗi khi trò chuyện nữa. Nó sợ cậu sẽ “đọc” nó đơn giản như cách cậu giải mã code của máy tính .
_ Này, ngày mai không phải lại chở tớ đi học nữa. Tớ sẽ tập chạy xe đạp, năm 12 chia lớp rồi, không thể để cậu đưa mãi được. Lam khẽ liếc nhìn Huy, cậu bạn nhướn mày nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười tươi rói.
_ Uhm. Thế tớ qua giúp cậu nhé?
_ Không cần đâu. Lam từ chối và cười khẩy. Bố tớ sẽ giúp tớ.
_ Cậu sao vậy? Gần đây lại tránh tớ.
_ Ai bảo cậu thích Di mà không báo tớ biết? Lam nói, nhưng đó chỉ là cái cớ để che đậy bí mật duy nhất mà Lam không muốn Huy biết.
_ Hi. Cậu giận vụ này ah! Cô bạn ngốc. Huy vỗ nhẹ vào vai nó ngụ ý xin lỗi.
Lam giơ cái chổi lên hù dọa, “Tớ phải trực nhật, khỉ đột”, rồi xô Huy sang một bên.
Đôi lúc nó cảm thấy mình quá lệ thuộc vào Huy. Và nó cảm nhận đã đến lúc cần xóa cậu ra khỏi quỹ thời gian của nó. Việc nhấn phím Delete một người đã khó, với Huy lại càng khó gấp bội.
“Tớ đi làm thêm” , “Sorry, tớ bận học đàn rồi”, “Khi khác nhé”, “Tớ bình thường mà”… Lam nói như một cỗ máy mỗi khi Huy hẹn đi chơi hay nhắn tin.
Mọi chuyện có lẽ hơi độc đoán, nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của nó.
4. Đi biển. Lam thích cái không khí trong trẻo và những cơn gió biển lành lạnh sẽ làm nó thư thái hơn. Một tháng hè qua nó không gặp Huy. Lam tự hỏi cậu bạn đang làm gì?
Đón chuyến xe buýt , ngồi 4h đồng hồ mệt mỏi với mùi khói xe và tiếng cót két của toa tàu.
Biển ở đằng kia, sau rặng phi lao. Nó thảy “phịch” cái balo xuống, ngồi lên nền cát trắng, hướng ánh nhìn ra xa và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Có 2 loại người thích ngắm biển: một là những người hướng về quá khứ, hai là những người hướng về tương lai. Tiếng harmonica vang lên, bản Kiss the rain của yurima. Nó bất giác quay sang, là Huy. Chỉ mỗi Huy biết nó cực kết bản này. Khi nó giận hay buồn vu vơ, Huy luôn thổi bài này cho nó nghe.
Cậu để chiếc Harmonica qua một bên, nháy mắt với nó, rồi ngả lưng nằm dài trên bãi cát, gối đầu lên tay, nhắm nghiền mắt lại.
_ Đây là cách lắng nghe tiếng biển dễ dàng nhất.
Lam chợt nhận ra mình thật ngu ngốc. Một cậu bạn đã từng bên nó, hiểu nó, sao Lam lại muốn gạt cậu ấy qua một bên. Mọi thứ rồi sẽ trở lại như ban đầu.
Lam nằm xuống, gối đầu lên balo. Những con sóng khẽ chạm vào chân nó.
Một cơn gió thoảng qua, lành lạnh, cuốn đi những mớ tình cảm bồng bột, những suy nghĩ khờ dại, trả lại cho Lam thứ tình bạn trong veo ngày xưa.
Lam nhổm đầu dậy, liếc nhìn sang cậu bạn. Huy đã ngủ từ lúc nào.
Lam cười tủm tỉm. Nó cũng đang buồn ngủ.
Tớ và cậu chia tay lâu lắm rồi đúng không? Bao ký ức vụt tan biến, cậu và tớ bước đi hai hướng khác nhau
Ngã rẽ của chúng ta bắt đầu từ đó…bởi cả hai cùng có lỗi nên tớ không oán trách gì cậu.
Cuộc sống không đơn giản như tưởng tượng của tớ, cảm ơn cậu đã để lại tớ bên đường và đi tiếp con đường của cậu. Dường như cuộc sống quá nghiệt ngã đúng không? Giá như cậu ra đi không để lại trong tớ nhiều ký ức xấu đến thế. Có lẽ tớ sẽ vẫn còn yêu cậu, vẫn hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ quay về bên tớ. Nhưng cậu ra đi và để lại cho tớ con số không tròn trĩnh. Cậu đã tự tay xóa bỏ tất cả mọi thứ, những giận hờn oán trách, những lời nói vô tình làm tan nát trái tim tớ và tình cảm của tớ dành cho cậu vì thế cũng tan biến theo. Còn lại trong tớ là sự tổn thương và nuối tiếc.
Cậu biết không tớ đã rất vất vả để vượt qua tất cả mọi chuyện. Có lúc tưởng chừng như tớ đã gục ngã và có những lúc tớ tựa vào bờ vai của ai đó để khóc về cậu và cũng có lúc suýt nữa biến cậu bạn thân thành kẻ thế thân cho cậu. Nhưng rồi tớ nghiệm ra cần phải đứng vững trên chính đôi chân của mình. Tớ cần phải học cách vượt qua nỗi đâu và đối mặt với cuộc đời. Tớ đã đứng dậy sau cú vấp ngã đầu đời. Cú ngã ấy đủ để giúp tớ hiểu hai chữ Tình Yêu cay đắng và ngọt nào như thế nào!
Có lẽ cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Lúc tớ dữ dội lên án cậu, tớ như cơn cuồng phong làm tan nát hết tất cả kỷ niệm của chúng ta, tớ đã phá tan tành những kỷ vật tình yêu của tớ và cậu. Để khi tĩnh tâm tớ nhận ra mình đã hết yêu cậu rồi.
Chắc cậu thất vọng về tớ lắm đúng không? Nhưng cậu àh, tớ không thể cứ sống trong hoài niệm của quá khứ mãi được. Tớ phải sống cho tớ, cho gia đình và bạn bè của tớ nữa chứ. Cậu là quá khứ của tớ, mãi mãi chỉ là quá khứ thôi…
Dừng lại ở quá khứ thôi nhé!
Khi tớ biết cậu hạnh phúc bên người mới, tớ chạnh lòng lắm chứ. Nhưng tớ không ngốc nghếch đi tìm một người nào đó để không “ mất mặt” với cậu. Dù tình yêu của cậu và tớ đã tan vỡ thì tớ vẫn tin vào điều kỳ diệu của tình yêu. Tớ sẽ tìm cho mình một người thực sự yêu tớ và nắm chắc tay tớ khi tớ gục ngã. Người đó chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay tớ ra như cậu.
Hôm nay trở lại nhà trọ sau kỳ nghỉ tết…cậu vẫn vậy…còn tớ…tớ đã khác trước rồi.
Tớ không còn thích ăn Oshi như trước nữa. Không còn nhõng nhẽo Chocopie mỗi khi có ai đó về nhà. Vì sao? Cậu biết không? Tớ muốn xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của cậu trong tim tớ. Tớ không muốn cứ phải ngậm ngùi, nuối tiếc chuyện đã qua. Cảm ơn vì cậu vẫn muốn xem tớ là bạn. Nhưng cậu àh, tớ không thể. Khi chia tay, với tớ cậu mãi mãi là người yêu xưa thôi!
Cậu hãy dừng lại ở quá khứ của tớ nhé. Hãy dừng lại nơi chúng ta kết thúc. Cậu đừng tiếp tục hiện diện trong cuộc sống hiện tại của tớ nữa. Cậu không biết rằng làm như thế cậu khiến tớ mệt mỏi lắm không? Tớ biết với cậu tớ mãi mãi chỉ là cô bé con, luôn cần người dỗ dành chăm sóc. Nhưng cậu à, hãy để cho tớ học cách tự chăm sóc mình và biết chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình chứ. Cậu không muốn tớ trưởng thành lên sao?
Và một điều hết sức quan trọng… Cậu hãy trân trọng những gì có trong tay đừng để nó vuột mất rồi hối tiếc. Nữa kia của cậu cũng là con gái mà. Nếu người đó biết cậu như thế thì họ sẽ buồn lắm đấy. Giống như tớ ngày xưa khi bên cậu vậy.
Vì thế cậu hãy dừng lại ở quá khứ của tớ thôi nhé! Để trái tim tớ bình yên.
Cậu nói rằng tình cảm con người giống như nước chảy mây trôi, tớ không tin vì tình cảm là thứ xuất phát từ con tim của mỗi người. Vì cậu không trân trọng tình cảm của tớ và không tôn trọng tình yêu của chúng ta. Nên việc chúng ta chia tay là điều không sớm thì muộn. Cậu đừng lấy những việc đã xảy ra trước đó để làm lí do cho việc cậu yêu người khác. Bởi vì dù cậu có nói thế nào đi nữa thì tất cả với tớ chỉ là ngụy biện.
Chia tay cậu rồi tớ buồn lắm cậu biết không? Một lần gục ngã cậu đừng cố đẩy ngã tớ thêm lần nữa nhé.
Dừng lại ở đây thôi cậu nhé, để tớ biết rằng phía sau con đường tớ đi luôn có ánh mắt cậu dõi theo.
Cậu cũng học cách đừng lo lắng cho tớ nữa nhé, để tớ tự trưởng thành và mạnh mẽ hơn được không cậu. Nếu có thể ngày tớ ra trường cậu hãy siết chặt tay mình để tớ tự tin bước vào đời! Cảm ơn cậu về tất cả!...