Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày một tiếng để thông phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.
Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái khoảnh khắc một tiếng đó - cái thời gian mà thế giới của người đó mở ra sống động bởi những hoạt động và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giưõn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay, cùng nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhình thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm trôi dần... một sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông đi.
Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Ông chăm chú nhìn ra cửa sổ nhưng đối diện ông chỉ là một bức tường xám xịt.
Ông hỏi cô y tá là điều gì đã khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên".
Tôi đã từng lâm vào cảnh luôn luôn chán nản vì thất bại, không có mục đích sống, không có ai bên cạnh để chia sẻ... mọi thứ cứ đổ dồn lên đầu tôi như một kẻ tội lỗi. Ngay cả những người bạn thân nhất cũng trách cứ rồi bỏ tôi mà đi. Tôi đã từng muốn buông xuôi tất cả để thả hồn minh phiêu đi nơi khác. Đã có một khoảng thời gian tôi sống mà chỉ mong được chết đi để giải thoát. Đã hơn một lần tôi có ý định tự tử và cầm đến cái kéo hay cái dao lam.
Nhưng, tôi tình cờ đọc được câu chuyện đó, và tôi đã khóc. Tôi thấy mình hèn hạ biết bao khi nhanh chóng buông thả đến thế. Tôi thấy mình ngu ngốc biết bao khi không nhận ra xung quanh mình vẫn còn nhiều bạn tốt để san sẻ. Tôi tự suy ngẫm và khâm phục ý chí của người đàn ông bên cửa sổ. Ông ta bị mù, thậm chí còn không nhìn thấy bức tường xám xịt và hơn nữa là còn bị bệnh nặng. Vậy mà ông ta vẫn lạc quan, vẫn nhìn đời bằng một cái nhìn vạn hoa. Ông ta bất chấp cả hoàn cảnh riêng của mình để vực dậy sự can đảm trong người bạn cùng phòng.
Tôi không biết cuối cùng người bạn cùng phòng đó có vượt qua được bệnh tật hay không nhưng tôi biết chắc chắn ông ta đã vực được một người đứng dậy, can đảm đối mặt với hiện thực, tiếp tục sống và chiến đấu với cuộc sống.
Bạn biết không, cuộc sống đúng là không bao giờ như ta mong đợi nhưng chỉ cần bạn luôn cố gắng thì tôi tin bạn sẽ làm được. W.M.Thac-cơ-rê, một tiểu thuyết gia người Anh, đã viết: "Cuộc đời này là một tấm gương, mọi người đều có thể qua đó soi thấy bóng dáng của mình. Nếu anh chau mày với nó, nó sẽ ném lại cho anh một khuôn mặt chanh chua. Nếu anh mỉm cười với nó, nó sẽ là người bạn vui vẻ, thân thiện với anh".
Qua bài này tui mún gửi một thông điệp tới tất cả những mem đang chán nản của A4 ... Cố lên, đừng bao giờ từ bỏ hay thất vọng gì, bởi Đặng Thùy Trâm đã từng nói: "Đời phải có giông tố NHƯNG không được cúi đầu trước giông tố". Vì vậy, hãy bản lĩnh đứng lên đối mặt với cuộc sống để khôn lớn và trưởng thành hơn ♥