Thật buồn khi yêu một người mà ko được đáp lại nhưng sẽ buồn hơn nếu yêu một ai đó mà không bao giờ tìm thấy lòng can đảm để cho người ta thấy được tình cảm của mình.
Ngày đầu năm lớp 10 tớ gặp cậu ở hành lang dãy nhà học tăng tiết mình bắt đầu biết cậu. Một chiều đang đứng cổng trường, cậu đi qua, một chiêc áo trắng tinh khôi, một chiêc xe đạp màu trắng(không biết có phải ko nữa hihi), một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ.Tớ bắt đầu lo sợ,lo sợ rằng trái tim của tớ sẽ phải rung lên mỗi khi gặp dù tớ và cậu chỉ là hai người xa lạ.
Ngày hôm ấy là một ngày cuối tháng ba cậu đang say sưa kể chuyện ma cho lũ con gái trong lớp. Tớ lặng lẽ bỏ đi(hơi vô duyên thật khi nghe lén hihi). Tớ ko sợ chuyện mà mà sợ ngồi đối diện với cậu, nghe cậu nói cho mọi người mà không phải cho tớ. Thời gian lặng lẽ trôi, tớ lẵng lẽ với những ý nghĩ của tớ về cậu để biết tớ và cậu là hai người xa lạ.
Trường tổ chức Hội trại thanh niên, lớp tớ và lớp cậu ở xa tít mù khơi, tớ cùng đứa bạn thân tung tăng đi vô lớp đi ngang qua phòng lớp cậu, và tớ bắt gặp ánh mắt của cậu. Ừ, cậu bảo tớ phải làm sao đây, vì cậu chỉ nhìn tớ mà không nói gì, vì tớ chỉ lặng lẽ bước qua mà ko dám quay đầu nhìn lại.Dạo này gần Cuối năm cậu bận rộn với việc thi cử,chia tay bạn bè.Rồi câu đi, tớ ko còn nhìn thấy cậu nữa và tớ nhận ra rằng chúng ta vẫn chỉ là hai người xa lạ.
Cậu có biết là tớ nhớ cậu không, tớ đã ước mong một lần nữa được nhìn thấy cậu
Tớ yêu màu trắng, cái màu trắng lung linh trong nắng ấy, từ bao giờ,câu đã là khoảng trời trắng trong suốt trong tim tớ rồi.
Và rồi một ngày điều ước của tớ thành sự thật,khoảng trời tinh khôi của tớ đã xuất hiện.Vẫn chiếc áo trắng, vẫn chiếc xe đạp màu trắng và dáng người quen thuộc, cậu đi qua tớ lần này tớ biết tớ và cậu vẫn chỉ là hai người xa lạ mà thôi. Nhưng tớ sẽ không buồn, nhất định rồi chỉ cần khoảng trời ấy mãi ''trắng'' trong tim tớ.