Tít tít….
-Như vẫn ổn chứ?
-Ưh,cám ơn Nam đã quan tâm,Như vẫn ổn .Thôi,Như buồn ngủ rồi,Như ngủ trước đây,pp Nam nha.
Tôi ném điện thoại lên giường mà chẳng trông chờ vào tin nhắn của Nam bởi tôi biết sẽ chẳng bao giờ tôi nhận được câu nói “Chúc ngủ ngon “ từ Nam,có lẽ với Nam câu nói ấy chỉ dành cho những người đang yêu nhau mà thôi…
…
20 tháng 10 năm 2008
-Mình ngồi ở đây được chứ?
Tôi trố mắt nhìn Nam và cố bình tĩnh lại sau năm giây ngạc nhiên với đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Dù trí tưởng tượng của tôi hơi bị phong phú vậy mà chưa bao giờ tôi nghĩ rằng vào một ngày đẹp trời nào đó,Nam sẽ bắt chuyện với tôi.Tôi lại nhoẻn miệng cười thật tươi với cậu bạn thích tiết kiệm lời nói hơn tiết kiệm tiền này.^^
-Cứ tự nhiên,gì mà khách sáo quá vậy?Hôm nay Hải không đi học cùng với Nam àh?
Nam nhoẻn miệng cười:
-Không,hôm nay Hải bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi ùi.
Aí chà,không ngờ khi cười trông cậu ta đẹp thật làm trái tim tôi đập muốn lộn nhịp luôn.^^.Đấy là lần thứ hai chung tôi trò chuyện cùng nhau đấy(lần đầu nhờ Hải_thằng bạn thân của tôi_ là trung gian nên tôi và Nam mới có dịp nói chuyện với nhau.Ưhm,thật ra thì cũng chẳng nói gì nhiều ngoài việc hỏi tên nhau mà thôi.hic)Còn lần này,chúng tôi đã nói chuyện rất lâu và rất vui vẻ.Không ngờ bình thường thấy Nam rất ít nói mà bây giờ thì đúng là nhiều chuyện cũng chẳng kém gì tôi. ^^
-Như có người yêu chưa?
-Vẫn chưa,Như còn bé lắm không biết yêu đâu.Thế còn Nam,chắc có rồi chứ gì?_Tôi nhoẻn miệng cười và không quên tặng kèm một cú nháy mắt đầy tinh nghịch
-Nam chưa có người yêu._Một nụ cười thật ấm áp như quà khuyến mãi đi kèm với câu trả lời của Nam
20 tháng 10 năm 2009_ngày tổ chức sinh nhật của tôi chỉ có bạn bè tôi mà không có Nam .Nhạc chuông điện thoại của ai đó vang lên ngay lúc tôi đang thổi nến.“…dù trong mơ em cũng vẫn thấy có anh kề bên…giờ nơi đâu ở nơi đâu em cũng chỉ thấy thôi,làm sao đây làm sao em quên được anh,anh nói đi…” Những giọt nước mắt lại tuôn trào theo tiếng nhạc trước sự ngạc nhiên của mọi người.Tự hỏi lòng mình biết đến bao giờ tôi mới quên được Nam?
…
19h30 ngày 15 tháng 8.Mưa…Một cơn mưa thật to.Dòng người hối hả chạy thật nhanh về nhà.Chỉ mỗi mình tôi vẫn thong thả đi cùng những giọt mưa đang rơi mỗi lúc một nhiều.Tôi không thích mưa nhưng trong những giây phút này tôi lại yêu mưa vô hạn vì chỉ có mưa mới giúp tôi giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của ai đó trong đêm.Tôi khóc với hy vọng những giọt nước mắt có thể xoá nhoà hình ảnh của Nam trong ký ức.Đau đớn…tuyệt vọng…Tâm hồn tôi gục ngã. “Mình không thể yếu đuối như vậy được.”Tôi tự nhũ lòng mình. “Mình phải cố gắng lên,phải đứng đậy thôi”Tôi muốn cho Nam biết dù không có Nam bên cạnh nhưng tôi vẫn sống tốt như ngày nào,Nam sẽ chẳng thấy một giọt nước mắt nào từ tôi đâu.Đó là lý do mà tôi đã nói dối với Nam là tôi vẫn ổn dù rằng tim tôi đang đau nhói.
-Thôi,Như phải về sớm để mẹ chờ.Chúc mọi người ở lại vui vẻ nha._Tôi cố cười thật tươi để che giấu nỗi buồn đang dâng tràn. Nam nhìn tôi với một ánh mắt đầy e ngại.Có lẽ Nam biết tôi đang chạy trốn.
-Chào bạn,bạn là người yêu của Nam à,Nam hay nhắc về bạn lắm đó.Bạn thật may mắn khi tìm được một người yêu như Nam._Không hiểu sao tôi lại nói ra những câu nói vô nghĩa như vậy. Tôi đang cố tỏ vẻ thật hoà đồng với người yêu Nam vì không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người.Nhưng dường như tôi không thể kiềm nén lòng mình được nữa rồi,tôi biết tôi sẽ khóc sau vài phút ngắn ngủi nữa thôi.Vì thế,rời khỏi nơi này là phương án duy nhất dành cho tôi.
rồi tôi trò chuyện với một người nhưng không phải với Nam mà là với cô gái ngồi cạnh Nam.
-Ưhm,tao theo chủ nghĩa độc thân mà,người như tao thì sao mà có người yêu được. _Tôi cười thật to để che lấp ánh mắt đang buồn của mình.Nam chỉ im lặng.Đưa mắt nhìn Nam