một ngày nữa lại pat đầu,
nó bước xuống giường rồi đi làm vệ sinh,bắt đầu định hình những công việc mà nó sắp làm trong ngày hôm nay
nhưng có gì đâu mà pai nghĩ,vẫn mấy cái việc nhàm chán ấy,cái việc mà phụ nữ thường gọi là những công việc ko tên
rùi nó quyết định ngồi lại máy tính....và chờ đợi
15 rồi 17,21 rồi 23
cảm giác ấy thật kinh khủng
nó cũng mong cái trường nó có điểm,nhưng lại sợ cái giây phút phải đối mặt w sự thật
sự thật ở đây ko phải gì to tát lắm,chỉ là nó sợ mình rớt ngành thôi
lúc ấy chắc phải khó khăn lắm
pa mẹ đã định hướng cho nó cái trường mà nó ko thích
và nó đã lựa chọn theo ý mình nên nó phải chịu trách nhiệm
ai cũng nó đại học ko phải là con đường duy nhất
nhưng cái sĩ của nó,của gia đình nó lớn lắm
nên nó ko chịu dc,nó sợ,cả trong lúc ngủ nó vẫn mơ thấy điều đó
nó mún chia sẻ w ai đó,nhưng dường như chẳng ai hỉu nó cả
bởi vậy,nó lầm lì suốt ngày,chẳng cười w ai
nó vào 4r,cũng chẳng có ai cả
pùn thật...........