Đây là câu đầu tiên tui gửi cho các pạn. Kế đến, tui sẽ viết cho các pạn câu thứ hai. Câu này nữa đã là câu thứ ba rồi đó. Các bạn tui à, các pạn có biết câu pạn đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà tui vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này.
Tui hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với các pạn ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn các pạn ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, tui sẽ tâm sự với các pạn được nhiều hơn.
Các pạn ơi! Các pạn có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Tui học dốt quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu tui không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi.
Các bạn biết không, khi tui chấm hết câu này cũng là lúc tui chuyển sang câu thứ mười một rồi đó. Tui dự định sẽ nói toạc móng heo ra đây, nhưng cứ sợ các bạn không đủ bình tĩnh, nên tui đành để nó ở câu sau nữa.Các bạn à! Các bạn có đang nghe tui nói đó không? Điều tui muốn nói với các bạn là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Và nếu các bạn tin tui, hãy đọc thêm câu này nữa. Tui không muốn làm mất thời gian của các bạn thêm, nên tui sẽ cho các bạn biết ngay bây giờ. Mọi người à, tui muốn nói là… là… mấy pạn hãy đọc lại lá thư này nhá!