Bao nhiêu nắng để làm khô 1 dòng sông? Bao nhiêu mưa để cuốn trôi 1 sa mạc?
Mưa bất chợt và mưa nhẹ nhàng…mưa rơi và gió thổi… .nhưng cũng có khi mưa rơi và gió bão bùng ….kí ức về một cơn mưa bay nhẹ nhàng trong một tâm hồn sâu lắng , cơn mưa ấy có biết rằng những giọt lệ trời đã làm dịu mát một tâm hồn… .nhưng cơn mưa ấy cũng chính là cơn mưa của một tâm hồn chết lặng vì đau ...kí ức về mưa vẫn còn đây ….nhưng mưa đã tạnh rồi ...gió thổi rồi, gió cũng ngừng ….và lòng người cùng vậy… nếu gió tìm đến một bờ vai khác mà không phải là mưa để dựa dẫm thì nó sẽ tìm cho mình một thiên đường mới…có lẽ thiên đường chỉ dành riêng cho nó…và nếu gió dựa vào chính bản thân gió để sống… thì nó cũng sẽ đứng vững trên đôi chân của mình….Và ngày mai đây, gió sẽ tan biến ra cả một vùng trời rộng...Có buồn, có đau một chút…nhưng đau để không còn đau nữa , đau để đứng dậy, đau để sống , đau để rút kinh nghiệm… cảm ơn “mưa” nhiều lắm…!... “mưa” đã cho “gió” được nhẹ nhàng cảm nhận sự mát mẻ, sự quan tâm ,sự sẻ chia và sự đau đớn thời gian qua…2 tháng và 1 ngày…1 ngày có lẽ là cái một chút mà cuộc sống dành cho nó…Sẽ trân trọng…2 tháng 1 ngày…đủ để cảm nhận tình bạn thân thương…vui lắm…và cả xót xa nữa…
Đá có thể làm vỡ một cái cốc,một câu nói đủ để làm vỡ một trái tim, một sự hiểu lầm đủ để làm tan vỡ tình bạn…
Cuối cùng thì điều nó lo sợ và ngại nhất cũng đã đến…chỉ có điều nó đến quá nhanh…nhanh đến nổi nó k đủ thời gian để chuẩn bị…Nhưng điều gì nên đến thì cũng sẽ đến thôi…Nó sẽ k phủ nhận hiện thực…nó sẽ chấp nhận all…Và bây giờ…nó chẳng còn gì nữa…
Cuộc sống đúng là cuộc sống…nó chẳng bao giờ như con người ta vẫn mong đợi…Đôi khi cảm thấy cuộc sống sao hờ hững vs ta quá…muốn trốn chạy all…trốn đi thật xa…thật xa…trốn đến một nơi người ta gọi là thiên đường…nhưng thiên đường là gì???
Trước đây, mà cụ thể là cách đây chỉ 4h thôi, thiên đường của nó là 12a4.canadian-forum.com…nhưng giờ thì có lẽ nó k còn nữa…k còn nữa…Có lẽ nó phải quên mau…quên thật mau…và nên tìm lại mình như ngày nào thì phải…tìm lại một người ít nói…chỉ pjk học….học…học…ít hòa đồng…một người chẳng bao giờ pjk cười…và một người k thần kinh như bây giờ…Hình như đó mới thật sự là con người của nó…
Vẫn tưởng con người ấy đã chết rùi…chết từ khi 2 người thân iu nhất rời xa…vẫn tưởng con người ấy đã đc đầu thai là một con bé hồn nhiên, lạc quan…và khùng đến mức có tiếng…Nhưng all sao xa vời quá…Đó như một giấc mơ…một giấc mơ mà thôi…All sẽ tan biến kể từ giờ phút này…
Và ngay lúc này đây…nó chẳng biết rùi đời mình sẽ đi về đâu nữa…Nó thấy xung quanh toàn màu đen tối…
Chợt nhớ! Cách đây 2 tháng…ôi…cái cảm xúc khó tả lắm…1 chút hạnh phúc…1 chút vui vui…1 chút iu iu…1 chút…1 chút…Những cái 1 chút vô tình làm nó quên mất là nó đang làm gì…nó đang ở đâu…Và 3 ngày sau đó…nó mới tỉnh được…nó bỗng thấy ngại ngùng quá…Nó đang làm gì thế này…Đó k phải là thiên đường dành cho nó…Cái thiên đường ảo nó vô tình bước vào k một chút suy tư…k một chút bàng hoàng!!! Thật ngớ ngẩn quá!!! Đáng đời nó quá mà!...Một bài học…
Bây giờ, nó phải xa 4r thôi…đây k phải là nơi dừng chân của nó…Hay nó sẽ coi 4r như một con đường mòn…nó lạc lối đã bước qua…rùi chẳng pjk sau này thế nào…nếu có duyên ắt nó sẽ bước trên con đường này 1 lần nữa…
Nhưng dù có duyên hay k thì nó sẽ nhớ…nhớ…và nhớ mãi có một thời…một thời mình đã lạc chân trên thiên đường A4…Và nó cũng sẽ nhớ những “khách ven đường” nó đã từng tiếp chuyện…Hì…Những con người thân thiện…rất gần gũi và gắn bó…những con người cho nó cảm giác k còn cô đơn…Nó vui lắm…vui lắm…Đôi lúc, nó dừng chân và mơ về một ngày mai…ngày mai sẽ tốt đẹp…ngày mai sẽ vẫn gắn bó vs những con người “thân thương” này…ngày mai sẽ đc san sẻ những niềm vui của cuộc sống…Nhưng giờ thì all đã xa tầm với của nó quá rùi...Đã đến lúc nó phải bước tiếp…bước tiếp…k thể tiếp tục tá túc ở cái thiên đường ảo…cái thiên đường k dành cho mình này nữa…
Nhưng nó phải đi về đâu đây?...Cái hố sâu trong tâm hồn nó đang trở nên tối tăm từng ngày…nó k tìm thấy lối đi…nó k tìm được một vệt sáng le lói nào cả…chợt thấy bế tắc…Cái sa mạc khô cằn đang hiện hữu trc mặt nó…và nó sẽ lê từng bước mòn mỏi trên đó…nó sẽ tiếp tục mơ về một ốc đảo trên sa mạc…mơ và có lẽ chỉ pjk mơ…
Chợt thấy đau quá…bỗng thấy sợ quá…cái nỗi sợ một ngày nó k tìm đc 1 hạt cát dành riêng cho mình…sợ một ngày nó phải tan biến vào hư vô…sợ một ngày nó bị lãng quên…bỗng sợ all…Và ngày mai nắng lên…nó sẽ k thấy đc ánh sáng trong tâm hồn mình nữa…nó sợ phải bắt đầu lại… nó càng sợ hơn sự kết thúc vội vàng…
Có những người bạn tốt đúng là k có gì sánh bằng cả… Nó yêu tất cả những người bạn nó mới quen,… những người đã cạnh bên lúc nó buồn …Nó sẽ nhớ mãi….nhớ mãi…
Nó sẽ nhớ một Admin thật tài, thật mến khách và rất hiểu chuyện nhưng hơi lạnh…
Nó sẽ nhớ một yokoyuki từng cùng nó trao đổi nhiều điều trong cuộc sống…
Nó sẽ nhớ một penamlun mang trong mình một nỗi pùn và nỗi chán chường nhưng có lẽ rất dễ thương.…
Nó sẽ nhớ một kaka cộc cằn, thô bạo, vô tình nhưng rất vui tính, hòa đồng và thú vị…
Nó sẽ nhớ một maruco đã cùng nó tâm sự rất nhiều điều…
Nó sẽ nhớ một cassilas đã cho nó biết mình đã một lần sai, cho nó pjk mình nên làm gì…Tks cassilas nhiều!!!...
Nó sẽ nhớ một loipro đã từng vì nó mà bị lũ bạn chọc…Xin lỗi pạn nhiều nha!!!
Còn nhiều nhiều thành viên khác nữa…Nó sẽ nhớ…
Và còn một người nó nhớ nhất… “pà Ngân ơi! Đừng quên tui nha! Tui mong thời gian qua thật nhanh để tui có thể gặp lại pà…Mà chẳng pjk rùi mọi chuyện có như tui mong muốn k nữa…Hì! Pà đừng có khóc nhiều- xấu lắm!!! Hãy vui nhiều lên nhé! Hãy cười như 1 tháng tui học cùng pà ák!”…
All nên kết thúc ở đây thì tốt hơn…A4…Hãy luôn đoàn kết!!!...Các thành viên trong 4r luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, gặp nhiều nhiều may mắn, nhiều nhiều niềm vui, luôn nhìn thấy ánh sáng của tương lai, luôn cạnh nhau để vượt qua những nỗi đau, nỗi buồn trong cuộc sống…luôn cạnh nhau cùng sẻ chia…Hãy là những trái tim luôn gần nhau nhé!
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Trai-tim-luon-gan-nhau-Phuong-Anh.IW6EDDZA.htmlA4 is 4ever……side by side!!!