...Tưởng tượng 17 của tui...
17, là một mốc tuổi mới, mốc bước vào cái tuổi trưởng thành, là tuổi đủ để tôi nhìn lại 17 năm tôi được mỉm cười trong cuộc đời này. Và dường như tôi đã trưởng thành “thật”… tôi đã “biết” cách “cười” trước khó khăn thay vì rơi nước mắt mềm yếu…
17, tôi mơ hồ nhìn về 1/3 chặng đường đã đi qua…Tôi chợt khóc cho những lần vụng dại….khóc cho những tháng ngày đầy ắp vui buồn giờ đây xa mãi…
17, tôi bắt đầu bước vào một chặng đường mới vs nhiều ngưỡng cửa mới, nhiều dấu chân mới cùng nhiều lối rẻ xót xa…tôi lại khóc…khóc vì học hành thi cử triền miên, khóc vì những ngớ ngẩn của mình…
17, tôi tập trung cao độ vào học, thi cho một tương lai phía trước… Sáng sớm phải đi học, trưa thì ở lại trường, tối lại đi học thêm có khi đến 11h, thật ra mà nói có khi cả tuần chẳng thấy mặt ai trong nhà cả…chơ vơ…Mệt mỏi, lại phải nghe những lời mắng nhiết của má, những lời than phiền( cũng xoay quanh chuyện tiền nông, rồi k có ai giúp má trong công viêc)…Đó cũng là điều hiển nhiên nhưng sao vẫn thấy buốt nhói con tim…Tôi lại khóc vì tủi, vì stress quá nhiều…
17, tôi bồng bọt rung cảm trước một người. Những kỉ niệm cứ quấn lấy tôi như những dây leo chằng chịt không thể nào gỡ ra được. Bạn bè lần lượt ra đi vì khuyên giải mãi không thành, và tôi khóc cho sự ngu dại của bản thân …
17, trong đôi mắt tôi toàn màu u ám. Những câu hỏi tại sao cứ như chực ào ra trên khoé môi. Tại sao mình không được như X, như Y…? Tại sao má không hiểu cho mình chứ??? Tại sao mình không có một người luôn sẵn sàng ở cạnh bên những lúc mình buồn, lau nước mắt cho mình khi mình thất vọng, cho mình bờ vai để tựa mỗi lúc đớn đau???
Nhưng có những điều giản dị mà tôi không hay biết ….
17, tôi hạnh phúc hơn rất nhiều bạn cùng trang lứa. Đâu đó có tiếng thở dài và những giọt mồ hôi của những cậu bạn vừa học vừa làm nuôi gia đình… Đâu đó có giọt lệ trên đôi mắt đỏ hoe của cô bạn phải nghe những lời nói vô tâm của mẹ nuôi…rồi đâu đó có nét u sầu, hụt hẫng của những bạn đang trên đường học tập phải ngừng học vì gia cảnh…, và đâu đó có những sợi tóc bạc của ba đang vật lộn với công việc…
Tôi không nhìn thấy trên báo ra hàng ngày còn rất nhiều bạn sinh viên vay từng đồng của ngân hàng chạy bữa cơm tẻ nhạt trong nỗi nhớ nhà, nhớ quê da diết.... Tôi không thấy những cậu bé, cô bé không biết đến internet vì nặng gánh mưu sinh đang lê la trên lề đường hàng ngày bán từng tờ vé số, từng bịch đậu phộng, từng cây kẹo.…
17, lần đầu tiên tôi phải tập cách nói ko với những người xấu xa ngoài kia, phải tập cách phân biệt người tốt người xấu, phải tự kiềm chế mình với những lần "bỗng dưng cảm nắng" với ai đó vì tôi biết nó ko được phép nằm trong tự điển đầu mình…
17, tôi lại nhận ra khóc nhiều hơn là cười, nhưng khi bạn cười, đó là nụ cười hạnh phúc nhất vì bạn biết mình đã đánh bại một đối thủ lớn nhất, đó là chính bản thân mình…
Ngày mai nắng lên tôi sẽ tập cười cho hiện tại mà tôi đang có, tôi sẽ tập vui cho những điều giản dị được ba mẹ và những người xung quanh chắt chiu từng ngày. Sẽ là như vậy mà, phải không?
17…vui hay buồn…