Đọc bài lòng tự trọng thăng hoa của bạn…tui nhận thấy bạn đã sai…..ko… phải nói là rất sai mới đúng!
Tại sao bạn lại đau đớn và tuyệt vọng đến thế???
Bạn chớ nên bỏ cuộc khi bạn vẫn còn hi vọng. Ko có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi ko cố gắng nữa. Bạn có suy nghĩ của riêng mình, suy nghĩ của bạn rất thật, rất đúng…vậy sao bạn ko chứng tỏ rằng mình pjk suy nghĩ, pjk hành động, pjk vượt qua mọi khó khăn??? Sao bạn lại bi quan đến thế? Bạn nên nhớ trên đời này ko có khái niệm mất tất cả nếu bạn ko có niềm tin vào chính mình….và cũng chả có khái niệm ko làm đc khi bạn chưa hết mình cố gắng …Cho dù hoàn cảnh hiện tại có tồi tệ ra sao đi nữa, sẽ ko có thời điểm nào thích hợp cho sự bắt đầu tốt hơn là ngay từ bây giờ….Bạn hãy tìm lại chính mình đi!!! Tìm lại bạn như ngày nào đấy!...và nhất là giữ vững niềm tin và sự lạc quan trong cuộc sống…Người bi quan luôn tìm thấy những khó khăn trong mọi cơ hội. Người lạc quan luôn nhìn được những cơ hội trong từng khó khăn. mà…..Cố gắng lên bạn nhé!!!
Tui hiểu rằng đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình ko thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. Hãy tìm những người khiến bạn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể thắp sáng những ngày tăm tối - và đó chẳng ai khác chính là những người luôn cạnh bạn…Sự chia sẻ và tình yêu thương là điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người…Dù là niềm vui hay nỗi pùn cũng cần đc sẻ chia vì khi ấy…niềm vui sẽ đc nhân đôi và nỗi pùn sẽ vơi đi một nửa…có những điều we muốn nghe lại chẳng bao giờ được nghe từ người mình yêu mến nhưng we sẽ ko bao giờ làm thinh trước những gì mà một người nói với mình bằng cả con tim ……Pạn nhớ điều này nhé!!!. Hãy mở lòng mình ra với cuộc sống và mở mắt ngắm nhìn thế giới tươi đẹp quanh mình. Hãy nở một nụ cười lịch thiệp với mọi người xung quanh, pạn sẽ thấy lòng mình ấm áp, pạn sẽ thấy tim mình chan chứa yêu thương!... Điều quyến rũ nhất của mọi hạnh phúc là có một tình bạn vững bền và dịu dàng. …TÌnh bạn xoa dịu đi mọi lo lắng, xua tan mọi nỗi buồn phiền và khuyên nhủ ta khi gặp bất hạnh
Khi tui nhìn lại quá khứ của mình, tui nhớ đến những giọt nước mắt mà tui đã khóc, những câu chuyện vui mà tui đã cười , những điều tui có đựơc và những điều tui đã đánh mất. Nhưng có một điều mà tui không bao giờ hôí tiếc, đó là ngày bạn trở thành bạn tui!
Cầu chúc cho bạn có đủ hạnh phúc để trở nên đáng yêu, đủ gian nan để khiến mình mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để có lòng nhân ái, đủ hy vọng để biết mình hạnh phúc và thấy rằng trc mắt ban ko bao giờ là bế tắc hay tuyệt vọng!!!
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ vì đó chính là phép màu
Cô bé con đi về phòng ngủ của mình, kéo ra từ chỗ giấu bí mật sau tủ quần áo một chiếc hộp thủy tinh, dốc hộp cho ra hết số tiền bên trong rồi cặm cụi đếm. Cô đếm đến 3 lần vẫn chỉ một số ấy, không thể sai đi được.
Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại chiếc hộp, vặn nắp cẩn thận, cô bé ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, đi qua 6 dãy nhà nữa để đến một hiệu thuốc lớn.
Cô bé kiên nhẫn chờ đợi người dược sĩ để mắt tới mình, nhưng lúc đó ông ấy đang rất bận. Cô bé lại xoay chân để tạo ra những tiếng cọ xát dưới sàn. Vẫn không ăn thua. Cô bé làm bộ súc họng, cố tạo ra những âm thanh rất đỗi bất lịch sự. Vẫn chẳng ai bận tâm về điều đó. Cuối cùng, cô bé lấy ra một xu trong hộp, gõ keng keng trên bàn kính của quầy thanh toán. Đã có hiệu quả.
“Vậy cháu muốn gì?” - người dược sĩ cao giọng, đúng kiểu đang bị làm phiền. “Ta đang nói chuyện với anh trai mới từ Chicago về, rất lâu rồi ta chưa gặp anh ấy đấy” - dược sĩ tiếp lời mà chẳng cần nhận được câu trả lời của cô bé từ câu hỏi trước.
“Cháu xin được nói chuyện với ông về anh trai của cháu ạ”. Cô bé trả lời với giọng điệu “bị làm phiền” không kém. “Anh ấy ốm, ốm lắm… và cháu muốn mua cho anh ấy một phép màu”.
“Cháu nói sao cơ?” - dược sĩ hỏi.
“Anh cháu tên là Andrew và anh ấy bị cái gì rất xấu mọc lên trong đầu ấy. Bố cháu nói là chỉ có phép màu mới cứu được anh ấy lúc này thôi. Thế bao nhiêu tiền một phép màu ạ?”.
“Ở đây chúng ta không bán phép màu cô bé ạ. Ta xin lỗi không giúp gì được cho cháu cả” - dược sĩ trả lời, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.
“Xin hãy nghe cháu, cháu có tiền trả mà. Nếu chưa đủ, cháu sẽ lấy thêm. Cứ nói cho cháu biết một phép màu bán bao nhiêu tiền”.
Anh trai của dược sĩ là một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng. Lúc này ông ấy khom người xuống hỏi cô bé: “Thế anh cháu cần loại phép màu nào?”.
“Cháu không biết”, cô bé trả lời với đôi mắt chực khóc. “Cháu chỉ biết anh ấy rất ốm và mẹ nói anh ấy cần được phẫu thuật. Nhưng bố không có đủ tiền, nên cháu muốn dùng tiền của cháu…”.
“Thế cháu có bao nhiêu?” - Người đàn ông đến từ Chicago hỏi.
“1 đô la và 11 xu ạ” - cô bé trả lời rành rọt. “Và đó là tất cả số tiền cháu có, nhưng cháu sẽ kiếm thêm nếu cần”.
“Ừm, thế là vừa đủ cháu ạ. 1 đô la 11 xu, đó chính xác là giá của một phép màu dành cho anh cháu đấy”.
Anh của dược sĩ một tay cầm tiền từ cô bé, tay kia nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi nói: “Đưa ta đến chỗ cháu ở. Ta muốn xem anh của cháu thế nào và gặp bố mẹ cháu nữa. Để xem ta có loại phép màu cháu cần không”.
Người đàn ông ăn mặc sang trọng ấy chính là một tiến sĩ, bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Cuộc phẫu thuật cho anh trai cô bé hoàn toàn miễn phí. Không lâu sau Andrew đã khỏe mạnh hơn và có thể về nhà. Bố mẹ đều rất vui, không ngớt lời kể về chuỗi sự việc dẫn họ đến niềm hạnh phúc ngày hôm nay.
“Cuộc phẫu thuật đó qủa là một phép màu” - mẹ cô bé thì thầm. “Em tự hỏi không biết nó đáng giá bao nhiêu…”.
Cô bé chỉ cười khi nghe bố mẹ nói chuyện. Cô biết chính xác một phép màu đáng giá bao nhiêu. 1 đô la 11 xu… cộng thêm niềm tin của một đứa trẻ.