Có người ngồi gõ những chữ vô hồn lên bàn phím, ngỡ là ban phát hạnh phúc.
Cũng có những người đọc những con chữ dẫu biết chẳng có ý nghĩa gì ???
Đôi khi người ta đối xử với nhau hời hợt, vô tình đến đáng sợ.............
T nhặt mặt trăng về sưởi ấm một cõi lòng băng giá, có biết đâu mặt trăng không tỏa nhiệt bao giờ.
T nhặt ít mưa gió về cho xanh tốt những mầm hy vọng, ngờ đâu mưa gió nhiều thành giông bão, vùi dập cả mầm xanh.
T nhặt trái sung xanh vì không đủ tự tin để hái cho mình một trái táo chín cành thơm ngọt, có ngờ đâu sung chát chúa cả một đời - con gái.
T nhặt lời nói người đời ép vào trang sách, cứ ngỡ đó là lời nói chân thật, có biết đâu khi mở ra đọc rồi mới thấy toàn trách móc, thị phi.
T khát ái tình và cứ ngỡ nước nào cũng uống được, t vốc một vốc nước đại dương mới ngộ ra rằng thế thế gian này có những thứ nước không thể uống và không phải ái tình nào cũng đắm say.
T gặt cánh đồng hạnh phúc của người ta, cứ ngỡ đắp đổi được qua cơn đói, có ngờ đâu hạnh phúc kia cũng có hạt lép, hạt đầy.
T nhặt trái tim - một trái tim bầm tím những vết thương, cứ ngỡ rằng trong yếu đuối ta có thể tìm thấy yêu thương lần nữa, đâu biết rằng máu ngưng tụ rồi trái tim khác sẽ đau.
T nhặt một nhịp cầu về nối thêm những bờ vui, có ngờ đâu gặp thân gỗ mục, cầu gãy đôi rồi ngăn cách vẫn là hai.
T nhặt đêm về ngỡ mình sẽ được nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon, Có biết đâu đêm dài đến thế, mắt quầng thâm suy nghĩ chuyện cuộc đời.
T nhặt cỏ khô về trải lối, một lối đi êm ái cho riêng mình, có biết đâu cỏ gai khô xước chân trần chảy máu.
T nhặt chút lửa về nhem nhúm những ước mơ, nông nổi - dại khờ cháy rụi ước mơ.
T nhặt quá khứ đem về hiện thực, vì quá khứ trong t là mộng đẹp thiên đường. Đêm trở mình tỉnh giấc quá khứ vỡ mộng rồi, hiện thực cũng bằng không.
Nhặt hết cả cuộc đời .......chỉ toàn thấy khổ đau !!!