Thời gian: 6/7/2011, 1:43 pm |
---|
| | |
| | | | Hiện thời là chưa nghĩ ra cái tên, sao nhỉ? Tại thói quen rồi, chưa viết xong chưa đặt tên được Mọi người giúp P đặt tên nha... *Bên trong* Nó đặt lưng trên tấm đệm quen thuộc. Mắt nhắm ghiền. Nó đưa ý nghĩ của mình đi đâu đó xa lắm...
Lập lòe trong bóng tối, mờ nhạt hình ảnh 1 cánh cửa đỏ, nó tiến lại gần... Cửa làm bằng gỗ, màu đỏ của sơn được quét vụng về. Đôi tay nó run rẩy lướt nhè nhẹ trên tấm gỗ đã cũ, có phần như bị mối mọt gặm nhấm. Nó đang đắm chìm trong 1 mối suy nghĩ lòng bòng thì, "Kẹt!", nó giật bắn, rụt nhanh tay lại. 1 làn khói trắng thoang thoảng quấn quanh người nó, cuốn nó đi theo 1 quĩ đạo không nhất định. Nó nhắm tịt mắt lại và mùi hương sữa táo phảng phất trong cái lạnh của không gian tối đen, tĩnh mịch. Mùi hương len vào mũi, len qua kẽ răng kêu canh cách run lên vì lạnh và thấm dần vào lưỡi, thật quen làm sao!
Nó cảm giác như mình đã quên cái gì đó rất quan trọng...
Bỗng nhiên nó dừng lại. Thân người lơ lửng trong không gian. Nó hi hí đôi mắt, ánh sáng làm đôi mắt nó lóa đi, nó huơ đôi tay 1 cách vội vã, rồi sự ấm áp truyền từ cánh tay lên khắp cơ thể. Nó mở mắt. Bầu trời thật rộng, thật cao và trong xanh, gió vi vu đung đưa từng chiếc lá. Nó đang đứng cạnh 1 cây đại thụ to lớn và vững chắc. Mệt mỏi!
Nó nằm xuống và lắng nghe sự yên bình trong tâm hồn. Chợt cái lạnh lan nhanh từ bàn chân. Nó rùng mình và mở mắt để nhận thức điều gì đang xảy ra và "Rầm!". Nó bật dậy. Mồ hôi túa ra như tắm. Nó thở hồng hộc, nắm chặt đôi bàn tay, run lẩy bẩy.
Xung quanh vẫn là căn phòng đó! Căn phòng bắt buộc nó chối bỏ kí ức về con người nó. Nó chỉ biết trốn tránh và âm thầm đi tìm từng mảnh kí ức đã bị lãng quên trong những cơn ác mộng đêm về. Khi tỉnh giấc, nó trở lại là 1 con ngốc, ngu ngơ không biết mình là ai. Quên đi bản thân và tiếp tục sống. Và rồi thỉnh thoảng trong đầu lóe lên chút ánh sáng thì cơn đau ập đến, như dấu niêm phong chứa đựng to lớn ngăn cản mọi cố gắng phá bỏ xiềng xích đang giam giữ thứ quan trọng nhất cuộc đời mình.
Nó bật khóc, tiếng khóc âm vang nhưng chẳng đến tai 1 ai. "Căn phòng chết tiệt!" theo như nó gọi là 1 phòng giam có tiếng của quí bà chơi nổi - Beauty. Hằng ngày trong đầu nó lại vang lên câu hỏi: "Bà giam giữ tôi vì mục đích gì?".
"Cạch!", bà mở cửa bước vào, trên tay cầm khay thức ăn.
- Đói chưa bé con!?
Nó xụ mặt, đưa mắt nhìn mông lung ra phía cửa sổ, không trả lời.
- Rồi đến 1 ngày, con sẽ được tự do...
Bà gọi nó với 1 danh xưng thân mật - "Con", nhưng lại không được ngọt ngào như ý nghĩ của bà. Bà nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống và đi ra, không quên khóa cánh cửa bằng thép nặng nề. Nó đập tay liên tục vào cửa kính...
- Khỉ thật! - ...Làm bằng kính không vỡ.
Nó tuyệt vọng. Đã 6 năm rồi, 6 năm nó vừa trốn chạy vừa tìm kiếm kí ức. Nó quỵ xuống. Hình ảnh cây đại thụ hiện lên rồi bị cơn đau dập tắt! Lần đầu tiên trong đời nó nhớ được hình ảnh trong mơ rõ và lâu như vậy...Còn tiếp...
| | | | |
|
|
|
Thời gian: 6/7/2011, 9:59 pm |
---|
| | |
|
|
|
Thời gian: 6/7/2011, 10:03 pm |
---|
| | |
|
|
Thời gian: 7/7/2011, 9:33 am |
---|
| | |
| | | | Tiếp nè...*Bên ngoài* Carl đang ngủ. Carl 17 tuổi, 1 cậu học sinh quậy và không biết gì ngoài chơi bời nhưng ngược lại, cái đầu của nó xứng ngang với tên xếp hạng nhất trường. Ai cũng lắc đầu, tiếc rẻ cho tính cách nông nổi của nó.
Như thường lệ, nó tìm chỗ mát nhất, yên tĩnh nhất để ngủ. Nó chạy lên đồi, nằm dưới gốc cây đại thụ đánh 1 giấc tới chiều. Cây hôm nay sao đung đưa nhiều quá!? Đã lâu rồi, cây không như thế, kể từ ngày Lucy ra đi.
Cô bé có đôi mắt màu ngọc bích thật đẹp, mái tóc nâu hạt dẻ suôn mượt. Carl rất thích chạm vào mái tóc đó.
Lần đầu tiên gặp Lucy thật buồn cười. Lúc đó nó mới 7 tuổi, lên đồi chơi và ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì đã thấy có hơi nóng phả vào chân, 1 cô bé con đang ngon giấc. Ôi! Chết mất! Nó không thể động đậy mà chân nó thì đã tê hết cả lên. Nó cứ để thế và lại chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng khi tỉnh dậy, cô bé đã đi mất, trời thì tối, nó đã cố gắng để về nhà đêm đó (chứng tỏ rằng mình là con trai gan dạ), kết quả là bị ăn vài trận đòn của mẹ.
Trưa hôm sau, nó lại leo lên đồi với hi vọng gặp lại cô bé đó. Chờ mãi, tới khi cơn buồn ngủ ập đến. "Bịch!", nó trợn mắt. Cô bé nằm gọn lỏn trong lòng nó và đang... ngủ!
Thời gian trôi đi, nó đã dần quen với sự có mặt của Lucy và trở thành bạn thân của nhau. Nhưng 4 năm sau, ko hiểu vì nguyên do gì, cô bé bặt vô âm tín. Hằng ngày, nó vẫn lên đồi, những mong sẽ gặp được Lucy, nhưng không, nó giờ đây, lẻ loi cùng cây đại thụ, gió thoảng, cây cũng không buồn nhúc nhích...Còn tiếp...
| | | | |
|
|
Thời gian: 7/7/2011, 9:37 am |
---|
| | |
|
|
|