Thời gian: 20/3/2010, 3:13 pm |
---|
| | Tiêu đề: HANH PHUC- NGOT NGAO | | | |
| | | | Xoẹt … !!! Tiếng báo hiệu online của 1 mem nào đó trong list của nó. Đang làm gì nửa chừng cũng dậy, nó quay vụt về phía màn hình. A..há .. cái nick mà nó mong đang chờ sáng lên … ! Nó mừng như muốn nhảy dựng lên và hét cho cả nhà biết ! ( Nhưng mà cho nó vàng nó cũng không khùng mà làm vậy ) Ngày nào cũng thế, tối tối, cứ khoảng 9 rưỡi-10 giờ … học bài vừa xong hay đi học thêm về nhà … là nó chạy tọt vào phòng … “turn on cái PC quen thuộc … chỉ để chờ 1 người. Và việc đó cũng là niềm vui nho nhỏ mỗi ngày của nó trong cuộc sống- mà theo nó là cuộc-sống-mệt-mỏi !
Chỉ là chờ thôi .. nhưng trong lòng nó, mỗi ngày mỗi khác, lại xuất hiện những cảm giác khác nhau …! Đôi lúc thì vui vui, lúc thì nao nao … lúc lại buồn buồn … rồi có lúc lại thấy khó chịu vì cái nick đáng ghét kia sao chẳng chịu sáng cho nó mừng !
“ Giờ này mới chịu mò lên, đáng ghét ! ” – nó ngồi tự lảm nhảm với nó khi nó thấy hiện tượng mà nó-muốn-thấy kia… ! ( Cái nick ý sáng áh ) “Còn không biết vô đây tui biểu nữa hả ? “ – cũng là nó tự nói, với chính nó thôi ! ^^ Nó ngồi chờ, khi tên kia vừa lên, nó muốn “BuZz” 1 cái cho rõ , muốn “BuZz” 1 cái như muốn bảo ông nhỏ kia biết là nó chờ nãy giờ không hả … nhưng mà với lòng tự ái của 1 đứa có cục tự ái vô cùng bự như nó thì nó lại ngồi yên …!!!
“ Hù ! “ – màn hình hiện lên, và chủ nhân của câu vừa rồi là hắn- ông nhỏ mà nó thẫn thờ chờ đợi nãy giờ ! “ Online chờ tui phải không cô bé ? ” “ Xì, ai thèm chờ ông chớ ! “ – “Ông nghĩ cái phriend-list của tui có mình nick ông thôi hả ? ” “Ủa chớ không phải cô bé online để chat với tui hở ?” “Gì gì ?? Ông nghĩ ông là ai vậy ? Hơ hơ … Ai thèm chat với ông ! Rõ ràng là ông pm tui trước mà … “ “ Hehe ..tui chỉ là theo ước muốn thầm kín không thể nói ra của cô bé thôi, tui biết cô bé muốn nói chuyện với tui mà không dám nói trước nên tui pm dùm cô bé mờ ^^ “ – “ Sai chết ! ” “ Ông tự ngồi đó mà nói mình ông đi, tui out .. bye bye “
Invisible … ! Không phải là sign out ! Nó đâu có nỡ mà out …! Nó cũng không hiểu nổi nó, ngồi chờ chóc ngóc ra chỉ để nói chuyện với hắn, vậy mà khi hắn lên, nó chẳng thể nói đàng hoàng với hắn 1 câu … hôm nào mà không cãi nhau te tua thì có lẽ hôm đó thời tiết rất lạ rồi … chẳng hạn như hôm nay - vậy là tương đối nhẹ nhàng đó ! - Trời hôm nay xám xịt !
2. Buổi trưa … cũng bởi hôm nay thời tiết thất thường – nhưng khác hẳn với mọi người là nó yêu bầu trời xám xám kia, nó quyết định 1 mình đi xe đạp đến trường. Mọi ngày có người đưa người đón, đừng thấy con nhỏ lười bâyếng như nó đụng vào chiếc Martin mới keng, vì bị bỏ xó ! Nó đi sớm ! Nó thong dong lượn 1 vòng biển … Một mình … buổi trưa … hôm nay … và bãi biển với bầu trời xám mát mát … àh, trời có gió nữa … nó cảm thấy lòng nó khang khác với mọi ngày, một cảm giác khó diễn tả lắm kìa… ! Nhẹ nhàng, dễ chịu … nó như muốn buông tay hoà vào cả không gian chung quanh nó ! Rồi nó thấy nhớ nhớ 1 ai đó … hình như là ông nhỏ đáng ghét mà nó vừa cãi nhau hồi sáng xong !
Nó nhớ lại … từ đâu mà nó quen biết ông nhỏ kia? Àh, hắn kia là bạn thằng bạn thân của cái-đuôi-của-nó hồi hè. Cái đuôi kia nhờ hắn add nick nó, để gọi là dò la thám thính … tìm hiểu tính cách nó giùm… Và nó cũng không nhớ bắt đầu từ đâu nó với hắn lại có thể nói chuyện – nói nhiều …., và ngày càng thân … Nó có thể kể hết cho hắn nghe nó đang nghĩ gì, nó có tâm sự gì, nó đang muốn gì … hôm nay nó sao, nó vui, nó buồn …. tất tần tật mọi chuyện của nó ( trừ những chuyện đặc biệt của con gái ) hắn đều được nghe …! Và nó cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu khi nói với hắn … và nó tin hắn – 100% và nó cảm giác rằng hẳn hiểu nó …hiểu hết !
“Oạch – 12h40 …??” - sắp trễ giờ ! Nó cuống cuồng phóng đến trường… 3. Tối thứ 7, đi chơi với nhỏ bạn thân – cũng là 1 việc diễn ra với tần số đều đặn 1 tuần / 1 lần, tuần nào cũng vậy … 1 vòng biển - đến quán kem quen thuộc – 1 vòng quảng trường … rồi nhà đứa nào đứa nấy về … rồi online “tám” tiếp ^^ - mặc dù trên đường đi 2 cái mỏ vẫn hoạt động với công suất lớn nhất có thể !
- “ Hey u, sao tao nhớ … “ - “ Gì ??? Mày nhớ gì ??? “ - “ … nhớ …nhớ ….ông nhỏ kia quá … !! “ - “ Hả ?? … Ai ??? “ - “ Ông nhỏ kia kìa ??? “ - “Ông nhỏ nào ??? Àh … áh. .. he he biết biết … biết rồi … Minh Tường … Ủa, mà bữa nay …mày mà cũng biết nhớ rồi hở … !! Bà quản lí tâm hồn của tui bữa nay biết nhớ rồi kìa … xưa giờ tự tin là người có trái tim sắt đá đối với mấy thằng con trai mà … sao vậy ta ?? - “ Ai biết đâu … ờ ha … mà cũng không ngờ … tao có ngày hôm nay ha ” - “ Được rồi … ^^ vô chủ đề chính … Ủa mà tự nhiên nhớ nó hả? Nhớ hồi nào? Nhớ sao? Nhớ nhiều không, hay là hơi hơi? Vậy … thích nó hả ??? … rồi xong … !! “ Nhỏ hỏi luôn 1 tràn không cho nó có thời gian trả lời .. - “ Mày hỏi mà không sợ tao chóng mặt hở ? Không biết nhớ hồi nào nữa … nhớ nhớ thì nhớ nhớ chớ ai biết nhớ sao … khùng sao hỏi vậy? “ - “ Ai khùng thì biết àh … vậy thích nó hả ?” - “ Không … không biết … chưa xác định được… hì.., mà chưa chắc, tao với “ông nhỏ số 13” lúc nào gặp vô cũng có chuyện, có bao giờ nói năng được đàng hoàng đâu ! - “ Thì vậy nó mới đặc biệt ^^, chớ như người thì bình thường quá rồi … hè hè, mà mày thích khác người mà, đúng không !! Đúng rồi chớ gì “ - Tự nói nhỏ tự trả lời giùm con bạn luôn, mà câu trả lời đúng y chóc rồi, nó đâu nói lại được gì.
“Ông nhỏ số 13” – cái tên nghe ngồ ngộ hén… Chả là Nhật Quỳnh - người mà từ đầu đến giờ được gọi là “nó” đó - rất yêu “số 13”, vì theo Quỳnh con số kia mang lại may mắn cho nó … , rồi Minh Tường – ông nhỏ mà nó gọi đó, lại sinh ngày 13 tháng 9 và tổng số lại thì 1 + 3 +9 = 13 ^^ … ! Và cái tên “ông nhỏ số 13” bắt nguồn từ đó ! Cái cách cộng cộng ngày ngày tháng tháng này chắc chỉ mình nó hay những người dạng dạng như nó nghĩ ra mới nổi !
- “ Tao thua mày, nhưng mà dù sao tao vẫn chưa nhận ra là tao có … hay không nữa “ - “ Vậy cứ để tự nhiên vậy đi ! ^^ “
Và tự nhiên nó vậy …. !
Tự nhiên cũng hay thật … ngày ngày … nó và hắn càng càng thân hơn ! 4. Những buổi tối thứ 7 long nhong với nhỏ bạn thân được đổi thành những buổi song song xe đạp với hắn … ! Chiếc martin kia được trọng dụng hơn ! - “ Thứ 7 tuần này tao đi chới với ông nhỏ số 13, mày đi chung luôn ha ?“ - “ He he .. có miễn cưỡng rủ tao không vậy??? … Dỡn thôi, hiểu mày mà, tao vẫn là nhất, không thằng nào vượt qua được tao ^^ La la … Mày đi với nó đi, tao không muốn làm kì đà đâu ^^, với lại tuần này tao cũng bận đi họp cán sự lớp rồi.”
…..
Valentinetine năm đầu 2 đứa biết nhau … Buổi tối hôm đó, 2 đứa 2 nhà …2 màn hình … và 2 cái nick … “ Hù .. không đi chơi Valentinetine với anh nào hả ??” “ Ai thèm đi với tui đâu mà đi ^^ , ở nhà online chat với “ông nhỏ số 13” vui hơn ^^ “ “ Sak, lại gọi tui với cái tên vớ vẩn chỉ có cô bé mới nghĩ ra được. “ “ Tui thích gọi vậy đó, sao nè !” “ Có sao cũng không dám phản kháng , phản kháng cô bé dận ai mà dỗ cho nổi ” “ Cũng biết vậy hở ..” “ Ey, Valentinetine mà ngồi nhà online thì buồn lắm… cô bé không đi với ai, tui cũng không đi với ai .. hay là tui với cô bé đi chơi nha ” “ Gì ?? Đi giờ hả ??? “ “Ờ , còn sớm mà … đi liền đi … giờ tui hỏi đi không nè?” “Ờ … đi ^^ … thì cũng như thứ 7 bình thường thôi chớ Valentinetine gì ?” “ Bờm, khác chớ ^^ “ “ Khác gì ??” “Đi rồi biết ! Không hỏi nhiều. Out, 5’ nữa tui có mặt trước cổng nhà cô bé .. Ok?” “Ờ ờ … out.. “
Đúng 5’ thiệt … ^^ không biết có chuẩn bị tính toán gì sẵn chưa mà nhanh như vậy nữa ?? ^^ Vẫn 2 xe song song !! Nhưng nhình như hôm nay hắn có tâm trạng khác khác … nhìn hắn có vẻ giấu giấu 1 cái gì đó bí mật lắm đó ! Valentinetine có khác, trời se lạnh hơn hẳn mấy ngày trước đó.. có gió bay bay nữa ^^ … nó cũng thích trời như thế … - “ Cô bé nè, có ai tặng quà Valentine cho cô bé chưa ?? “ - “ Có ! Quà của Thiên Thiên ^^ , năm nào tui với nó chả tặng quà cho nhau … tặng đến khi nào có người tặng quà cho nó với cho tui thì tụi tui hết tặng nhau .. hè hè ^^ . Vậy có ai tặng quà cho ông nhỏ chưa ? - “ Không ai tặng hết!! Chờ cô bé tặng đó !” - “ Mơ đi nha ông “ - “ Mà nói nè, vậy lỡ năm nay có quà 1 người nào đó tặng cho cô bé thì năm sau cô bé hết được nhận quà của Thiên Thiên đúng không ? Vậy tiếc không ?” - “Ui .. giờ này không ai tặng thì làm gì có quà gì nữa, năm sau tui vẫn có quà àh, khỏi lo ^^ “ - “ Abd!” [ Ai biết được ]
Công viên trẻ em … xích đu … - “ Cho cô bé nè! “ Nhỏ ngạc nhiên … đơ người ra cả lúc, rồi mới bình tĩnh mà nói được: - “ Gì vậy ??” - “ Bờm, còn hỏi nữa! Quà Valentinetine an ủi cho cô bé đó. Thấy không ai tặng cho cô bé, sợ cô bé buồn nên tui tặng ^^. Vậy thôi ! ^^ “ - “Ờ ờ … vậy hở … vậy thanks nha, tui mở ra coi luôn nha ..” Nó mở cái hộp nhỏ màu xanh biển – màu nó yêu ấy – bên trong hộp là 1 vật mà nó chưa hề nghĩ đến là hiện tại lúc này sẽ có người tặng nó … và lúc nhìn thấy, nó vẫn bình thản với vô số phản xạ vô điều kiện mà phải ngày hôm sau nó mới nhận ra là nó đã làm gì… “ Dễ thương vậy, tui đeo thử luôn nha?” Nó vừa hỏi xong, không thèm trả lời, hắn lấy chiếc nhẫn ra rồi tự nhiên đeo vào tay nó luôn, và nó vẫn để yên như vô thức …và nhận lấy 1 bàn tay đeo nhẫn vào bàn tay nó, vào cái ngón í í ^^ ! Trời nhiều nhiều sao … gió biển nhẹ nhẹ thổi ... lạnh lạnh ! Dường như đêm Valentinetine, điều tốt đẹp nhất mà ông trời có thể ban tặng cho những cặp tình nhân là 1 buổi tối lạnh lạnh … cái lạnh buốt buốt nhưng êm êm dịu dịu, đủ để cảm những cặp đôi cảm nhận được ấm áp từ 1 nửa kia dành cho …! Nó - và - hắn, không phải là cặp đôi, không phải là cặp tình nhân, cặp người yêu hay bất cứ cặp gì ..v..v.. !!! Nó - và - hắn, cũng chưa từng nói ra bất cứ tình cảm gì cho đứa nào biết, dù là tình cảm bạn bè cũng không chứ nói chi đến “ mến “,đến “ yêu “,đến “ thích “.Ủa mà hắn với nó có gì không ta ??? Không biết … không quan trọng, cả 2 đều nghĩ, hiện tại như vậy cũng có thể được gọi là tốt đẹp rồi … từ từ … Mà điều quan trọng là hiện tại đây, ngay lúc đó đây, cả 2 đứa đều cảm thấy rất “ấm” … 5. Thẫn thờ rồi … ngồi 1 mình, nhìn lại cái nhẫn trên tay, Nhật Quỳnh thành ra như vậy … ! Tối tối, nó thường lên sân thượng ngồi học bài rồi ngắm sao ^^ . Nhìn bầu trời sao hôm nay, nó nhớ lại bầu trời sao hôm Valentinetine ở “Công viên thiếu nhi” khi đi với “ông nhỏ số 13”. Rồi nó nhớ lại hôm đó … rồi lại tự đặt ra 1 mớ câu hỏi và tự làm khổ bản thân để trả lời >”< ! Nó nghĩ … không biết ông nhỏ kia nghĩ gì mà tặng nhẫn cho nó, hay là chỉ tặng cho vui, hay là muốn chọc nó chơi, hay là tặng đại cho xong, hay là … không biết sao lúc ông nhỏ kia đeo vô tay nó nó lại để yên, không biết ông nhỏ có nghĩ gì không nữa, có nghĩ nó “thích” hắn nên không phản ứng, có nghĩ nó là 1 người dễ dàng…. Ui điên não-tự nó nghĩ rồi tự nó nói. Thua!!! Không chịu nổi cũng với cái điện thoại - bấm 528991 - số nhà Thiên Thiên. Kể … vậy đó! < Mày điên! Mày bờm! Bây giờ để chuyên gia lý giải cho nghe nè nha ^^ > < Ờ ờ thì tao điên, điên mới chơi với mày chớ …hehe. Rồi, tao nghe nè, nói thử coi ! > < Một, ông nhỏ đó thích mày nên mới tặng quà Valentinetine cho mày. Đơn giản dễ hiểu. Hai, số 13 muốn mày bị ràng buộc bởi nó nên mới tặng nhẫn. Ba, là tặng cho người nó thích thì phải đeo ngón đó đó ^^ Bờm. Nữa nè, mày yên cho nó đeo nó mừng gần chết, không có thời gian mà suy nghĩ đến vụ sao mà mày dễ dàng vậy đâu có mày thích nghĩ tùm lum vậy thôi . Bệnh! Còn về mày, tao lý giải luôn cho nghe nè, mày cũng mên mến cái ông nhỏ 13 kia nên bởi vậy, phản xạ tự nhiên nó cũng tự nhiên theo suy nghĩ của trái tim mày thôi ^^ hé hé … ! < Ờ ờ… mà mày tưởng tượng giỏi đó. Sao không nghĩ là ông nhỏ làm vậy 1 cách không suy nghĩ, đơn dản là tặng quà cho vui thôi ? ….à à à aaaaaaaaa … không biết nữa …Mà sao tao khùng vậy, tự nhiên để im, rồi lỡ Minh Tường nghĩ gì thì sao ?> < Điên quá, đừng có nghĩ lung tung nữa. Mệt mày quá ! Khùng ! Thôi tao học bài tiếp. Mày cũng lo mà học đi, mai kiểm tra sử 1 tiết đó > < Vậy thôi, bye … ngủ ngon > < Hè hè, ngủ ngon nha cô bé, tao chúc giùm ông nhỏ kia đó. Vậy mày mới ngủ ngon được chớ … mà biết đâu mình chúc dư ? Lát nữa chắc ai kia cũng gọi điện chúc thì sao ..? > < Khùng quá, thôi. Đi học bài đi > …. 6. Thì mọi chuyện vẫn cứ như vậy mà diễn ra … Vẫn chiếc nhẫn nằm yên trên ngón tay, vẫn cứ thi thoảng lại nhớ nhớ dù lúc nào cũng có thể nhìn thấy ở trên trường, vẫn tối thứ 7 hai xe song song dọc đường biển, nhẹ nhàng tâm trạng trôi !
Cho đến 1 ngày … “ Cô bé ơi, mai tui đi Đà Lạt! “ “ Đi chơi hả, sướng vậy. Lúc này mà lên Đà Lạt là đẹp lắm đó! Ông nhỏ đi rồi nhớ chụp hình cảnh về cho tui nha, nhớ mua dâu cho tui ăn nha! Ủa mà đi mấy ngày? Ủa mà hôm nay đang thứ 3, sao đi trong tuần vậy? Không đi học hả?” “ Ui ui, lúc nào cũng tơm tớp. Hỏi kỉu đó sao mà trả lời kịp. …” “ Vậy giờ tui im. Trả lời đi! ” “ … Từ từ. Tui đang nghĩ. “ “ Nghĩ gì nữa, trả lời thì trả lời đi “ “ Bờm àh, tui đang nghĩ nói sao để cô bé không buồn. Biết chưa? “ “ Hả? Buồn? Sao tui lại buồn ???” “ Thôi từ từ. Lát tối tui gọi điện thoại tui nói cho, giờ tui out. Bye”
Chưa kịp để nó nói lại 1 tiếng nào, hắn out ngay lập tức. Để lại nó ngồi tức anh ách. Lúc nào hắn nói out ngay là out liền. Không 1 chút lưỡnng lư, luyến tiếc. Nó luôn nghĩ không biết trên đời này còn có tên nào lạnh bằng cái tên số 13 kia không? Dù biết là tính của hắn là như vậy, nhưng mà nó vẫn cứ cảm thấy tức tức! Mà lúc này đây, còn thêm cảm giác khó chịu pha lẫn tò mò nữa. Nó ghét nhất cái kiểu ấp a ấp úng. Muốn nói gì thì nói đại ra cho rồi, cứ úp úp mở mở vậy chi? Rồi nó lại ngồi nghĩ, không biết hắn định nói gì? Chuyện gì mà sợ nó buồn? Đi Đà Lạt thì có sao đâu? Rồi rồi đó, trong đầu nó lại đưa ra 1 mớ câu hỏi, mà câu nào nó cũng không tìm được câu trả lời. Tức… nó ngủ trưa – hôm nay trường nó có 1 ngày “day-off” !
Chiều chiều tối tối hôm đó: < Cô bé, đi dạo biển không ? > < Hả? Hôm nay đâu phải thứ 7? Với lại mai ông nhỏ đi Đà Lạt rồi, sao không lo chuẩn bị rồi đi đi? > < Tui chuẩn bị cả tháng nay rồi. Khỏi lo. Hỏi giờ đi không nè ? Đi thì lẹ, 10’ tui qua nhà cô bé rồi đi nè. > < Để tui xem hôm nay tui có lịch gì không đã. Chớ người như tui nhiều người muốn hẹn lắm, không biết có lỡ hẹn với ai không nữa. Chờ tui hỏi thư kí cái đã nha > < Dẹp. Có hẹn với ai cũng phải huỷ. Đi với tui lẹ. Không nói nhiều 10’ nữa tui qua liền. Không đi cô bé tiếc cả đời áh. Vậy nhà. Chuẩn bị lẹ đi.> ….te ..te ..te … “ Không biết là rủ mình đi hay ép mình đi nữa vậy trờì, chưa kịp trả lời 1 tiếng nữa. Ông nhỏ đáng ghét. Mà không biết mình ghét nổi không ha? “
Đúng 10’ sau… - “ Thấy tui đúng giờ không hè ?” - “Ờ ờ đúng. Mà sao hôm nay dở chứng vậy. Mai đi Đà Lạt rồi không lo nghỉ ngơi sớm đi, đòi đi vậyo biển nữa chớ. Xì ..!” - “ Thích vậy đó sao. Rủ cũng có người chịu đi mà. “ - “ Chịu đi hay bị ép đi thì không biết nữa.. “ - “ Tui ép được cô bé sao? Tui ép, nhưng mà người quyết định là ai? “ - “Ờ thì .. Mệt quá, không thèm cãi nữa” - “ Không thèm cãi hay cãi không lại thì còn phải xét nha “
Tối thứ 3 mà đường biển vẫn cứ đông như tối thứ 7. Nó cứ tưởng chỉ có tối thứ 7, thiên hạ mới rãnh rỗi, mới có thời gian để thong dong chớ. Mấy khi nó đi vậyo biển vào thứ 2,3,4 … này đâu! Nó nhìn quanh quẩn như lần đầu được nhìn thấy đường phố biển. Đường phố nhộn nhịp, đông vui, đủ màu sắc của các loại đèn phát ra từ những nhà hàng, khách sạn, coffe’ shop … Đông vui nhộn nhịp thế nên nó chưa thể nhận ra có 1 trái tim đang “buồn vô vùng tận”đang đi song song cạnh trái tim nó… Nó chưa biết chuyện gì đang và sẽ diễn ra mà… Nó vẫn đang bận cảm nhận cái không khí của đường biển vào 1 ngày, khác ngày thứ 7… ( mọi thứ cũng vậy thôi, nhưng nó cảm nhận khác, nên qua con mắt của nó cũng sẽ tự nhiên khác, nó mà ) - “ keo mut! “ - “ ??? “ … nó giật mình, có cái j` đó ngờ ngợ … ?!? “Ey, ông nhỏ, hình như có ai đó vừa gọi tui. Coi chừng có đứa nào lớp tui, hay lớp ông nhỏ, hay đứa nào trường mình theo dõi tụi mình, rồi lại chụp hình post luông tung trên blog giống mấy bữa bây giờ “ - “ ??? “ - Vẫn như mọi lần, nó nói – hắn chóng mặt khi nghe. “ Bờm àh. Tui gọi đó. Có đứa nào đâu. Khùng “ - “ Hả … hả … hả … ??? Gì??? Gì … tui có nghe nhầm không vậy? Ông nhỏ số 13 gọi tui là Nhật Quỳnh hả ??? Hồi nãy trước khi đi với tui, ông có uống nhầm thuốc không vậy ??? - “ Thì tui thích gọi vậy không được hả? Là cái tên thôi mà. Người khác gọi được sao tui không được gọi ? Làm gì mà “surprise” dữ vậy ?” - “ Hơ. .. không ngạc nhiên mới lạ đó. Trước giờ có bao giờ gọi tên tui đâu ? Tự nhiên giờ gọi? Kêu thích gọi, là sao ?? “ - “Ờ thì tui tranh thủ gọi … sợ không tranh thủ thì không được. Không tranh thủ thì không biết khi nào mới được gọi.” - “ ???” – Cái mặt nó mỗi khi không ‘tiêu hoá’ được vấn đề gì là lại ngơ ra, nhìn ngu kinh vậy, giống như lúc này nè… “ Là sao?? Tui không hiểu? Sao lại phải tranh thủ? Muốn gọi tên tui thì lúc nào gọi chả được. Chỉ có điều tui thấy hơi ngồ ngộ khi tên tui xuất phát từ miệng của ông nhỏ thôi. Mà sao phải tranh thủ??? Sao sao ??? “ - “ Tơm tớp tơm tớp nữa… hỏi chi, nhiều chuyện “ Cái mặt nó tức lên cũng mắc cười … nhưng mà đáng yêu, nhất là đối với ai kia … - “Đi đu quay không cô bé ? “ - “ Hả …???” – Cái mặt ‘ngu ngu’ giống lúc nãy xuất hiện nữa. “Đúng là hôm nay có vấn đề gì rồi. Mọi khi năn nỉ đến gãy lưỡi ông nhỏ cũng có chịu leo lên đu quay ngồi đâu. Hôm nay lại rủ tui đi mới sock chớ ?? “ - “ Mệt, không nói nhiều. Giờ hỏi có đi không nè ? ” - “Đi ^^”
Hai đứa lon ton gửi xe rồi chui vô công viên… Đường phố thì nhộn nhịp tưng bừng nhưng công viên lại vắng tanh. Lác đác vài cặp bố mẹ dắt con đi chơi… Nhìn thì hơi buồn nhưng hình như nó thích thế. Vắng … nó có cảm giác như chỉ có mình nó và ông nhỏ số 13 ở đây …! Ý muốn chiếm lĩnh hàng độc quyền …
Hắn lại mua vé, sau khi giành giật “ quyền được mua “ với nó bằng 1 cuộc cãi nhau nảy lửa- nhưng mà là chuyện thường tình của 2 đứa.
- “ Cô, cho con 6 vé đi đu quay!” - “Ủa, có thêm ai nữa hả? Sao 6 vé ???” - “ Tui với cô bé là 2 người. Đúng không ? 6 chia 2 bằng 3, có nghĩa là đi 3 vòng biết không? Bờm bờm gì mà bờm dữ vậy ???”
Nó đơ cái mặt ra nhìn nó. Ngạc nhiên! Thì tất nhiên là ngạc nhiên rồi. 1 thằng như ông nhỏ kia ghét nhất đi đu quay , kêu đó là trò trẻ con, vậy mà bây giờ rủ nó đi, lại còn đi 1 lần 3 vòng nữa chớ. Nhưng mà cái ngạc nhiên nó không bằng cái cảm động. Nó yêu cái đu quay đó. Được đi đu quay là nó vui lắm rồi, đằng này lại được Minh Tường rủ đi nữa chớ … hỏi sao không cảm động được. Nó mừng như muốn hết lên, muốn cảm ơn hắn vô số lần, từ khi có hắn, cuộc sống buồn chán của nó đã thay đổi… nhiều màu sắc hơn, nhiều dư vị hơn … và nó cảm thấy “yêu” hơn ( yêu đời, yêu cuộc sống, yêu người, và yêu … … nhiều ….) Hắn chọn cho 2 đứa cái lồng màu xanh – màu nó yêu – màu hi vọng, màu thanh bình … và tuy nó không mong cuộc đời nó luôn luôn thanh bình ( thanh bình hoài cũng chán, sóng dó 1 chút cho có dư vị ), nhưng hiện tại, nó đang cảm thấy rất thanh bình, vì có ai kia đó bên cạnh … ! Nhưng nó không biết rằng, thật sự thanh bình không thể tồn tại lâu hơn nữa, và sóng gió thật sự đang đến… Đu quay quay rồi …
- “ Cô bé nè, nhìn mặt tui đi, nhìn cho kĩ đi nha.. “ - “ Hả, chi vậy? Không không bắt tui nhìn mặt ông nhỏ ??? Rãnh hơ. “ - “ Tui nói thiệt, không dỡn. Lo nhìn cho kĩ đi, không được quên. Giờ mà không nhìn, hối hận ráng chịu đó” - “ Hả??? Mặt ông nhỏ tui nhớ rồi đâu cần nhìn. Mà sao hôm nay ông nhỏ quái quái … có uống nhầm thuốc không vậy ?” - “ Bác sĩ nói là tui không sao, tui vẫn bình thường mà. Nhiều chuyện quá, tui kêu nhìn tui cho kĩ thì lo nhìn đi, nói nhiều.” - “ Kệ tui. Tui nhiều chuyện vậy đó. Còn cái mặt ông, ông tự ông nhìn đi, tự nhiên mắt tui nhìn. Khùng! “ - “ Nói chuyện nghe bờm thấy ớn không. Mặt tui sao tui nhìn được…Nhìn lẹ đi, đu quay lên đỉnh rồi nè, đi nửa vòng rồi đó, nhìn lẹ đi..” - “ Khùng không chịu nổi luôn đó!” - keo mut đang nhìn ra cửa sổ của can-nông ngắm thành phố, quay sang hắn, nhìn 1 cái – chưa đầy 3 giây - lại quay sang nhìn biển … - “ Nhìn vậy có nhớ mặt tui nổi không vậy cô bé. “ - “ Tui đã nói là tui nhớ mặt ông nhỏ rồi, không cần nhìn cũng nhớ. Tại ông năn nỉ tui nhìn, thì tui nhìn thôi. “ - “ Tui có năn nỉ đâu, tui chỉ nói cô bé tranh thủ nhìn tui lẹ lẹ thôi. Mà cô bé nhìn vậy, hối hận đừng có trách tui đó … hết 1 vòng rồi kìa. “ - “ Tui biết, hết 1 vòng, còn 2 vòng. Mà làm gì tui không nhìn ông nhỏ tui phải hối hận. Làm như đu quay quay hết 3 vòng thì tui không được nhìn thấy ông nhỏ nữa vậy đó. Khùng ! “ - “ Nếu là như vậy thiệt thì sao ! “
Nếu là như vậy thiệt thì sao … ? 1 câu hỏi khiến cho nó – 1 con nhỏ nói nhiều, đặc biệt là khi đi với hắn – im bặt … Im re, nguyên 1 vòng đu quay …và dành khoảng thời dan đó cho việc-mà-nó-vẫn-thường-làm : suy nghĩ (_ __!). Nhật Quỳnh nổi tiếng là 1 cô bé thông minh. Nhưng hôm nay, với 1 câu nói đơn dản mà nó cũng không thể hiểu được. Chất xám của nó chạy đi đâu hết, hay câu nói này không thể vận dụng chất xám mà suy nghĩ được, phải chăng nó thuộc 1 lĩnh vực khác ??? Vẫn suy nghĩ không ra, không thể hiểu nổi cái ý nghĩa sâu xa của câu nói 7 chữ không đơn giản kia. Tức, nó đập tay lên ghế ngồi của ca-bin… -“ Mệt quá. Tóm lại ý của ông là sao? Tui không hiểu nổi nữa rồi đó. Nếu là như vậy thiệt thì sao? Nếu là như vậy ? Là đu quay quay hết 3 vòng, tui không được nhìn thấy ông nhỏ nữa? Đúng không ? Àh, hay là ông nhỏ chán tui, khó chịu với cái tính nhõng nhẽo, ngang bướng của tui, nên bây giờ không muốn đi chơi với tui nữa đúng không ?”
Nó nói, tất nhiên là đang nói chuyện với hắn. Nhưng nó không nhìn mặt hắn. Nó không dám nhìn. Nó mong những lời nó nói sai hoàn toàn. Nó không dám nhìn vì nó sợ nó khóc … Rồi nó cảm giác như có cái gì đó “ấm ấm” chạm vào tay nó. Từ phía cửa sổ ca-bin, nó quay mặt vào trong. Là tay Minh Tường. Nó giật mình! Nó định giật tay ra, nhưng có cái gì đó kéo giữ, khiến nó không muốn làm như vậy. Nó để yên, ngồi yên …
-“ Cô bé ngốc, tui nói cô bé nghe nè… Nhưng nói xong cô bé không được khóc àh nha. Khóc là làm con rùa đó! Những gì cô bé nói hồi nãy đó … cô bé nói tui vậy vậy đó… cô bé quên đi giùm tui nha. Nói tầm bậy không àh. Bờm bờm. Là vậy nè, tui … tui … Mai tui đi Đà Lạt. “ - “ Tui biết. Tui biết rồi. Ông nhỏ nói chuyện đó với tui rồi mà. Tui biết ngày mai ông nhỏ đi Đà Lạt. Thì có liên quan gì đến chuyện này đâu. Vài ngày không gặp, rồi ông nhỏ cũng về mà.” - “ Bố tui chuyển công tác lên Đà Lạt. Nên cả nhà tui chuyển lên đó ở luôn. “
Cuối cùng thì hắn cũng nói ra được cái câu khó khăn đó. Khó nói nhưng cũng phải nói…Còn nó, nó hiểu rồi. Hiểu vì sao sáng hôm nay hắn nói với nó là phải suy nghĩ cách nói sao cho nó khỏi buồn, hiểu được câu “ nếu là như vậy thiệt thì sao “, hiểu vì sao hắn nãy giờ khác thường, hiểu vì sao hắn ấp úng khó nói như vậy …hiểu vì sao tự nhiên bây giờ nước mắt nó muốn chảy. Nó không muốn làm con rùa nhưng nó cũng không biết cách ngăn lại. Rồi tự nhiên … vẫn ứa ra.
Nói xong cái câu có thể xem là suy-nghĩ-cả-tháng-nhưng-vẫn-không-biết-nói-sao-cho-nhẹ-nhàng, hắn khó chịu lắm. Hắn cảm thấy buồn, tiếc, tại sao không gặp được nó sớm hơn. Thời gian 2 đứa quen biết nhau cũng không được bao lâu, thời gian 2 đứa trở nên thân thiết như vậy càng ngắn, vậy mà bây giờ phải xa… Là do số phận nhưng hắn cảm thấy có lỗi với Nhật Quỳnh, chắc có lẽ đơn dản là vì hắn cũng…như thế, như Nhật Quỳnh đối với hắn. Quay sang nhìn khuôn mặt của ai đó, hắn hoảng hốt: -“ Tui nói là cô bé không được khóc mà. Khóc là làm con rùa mà. Sao giờ cô bé khóc. Tui không biết dỗ, tui cũng không có mang theo khăn dấy đâu. Thôi giờ tui năn nỉ cô bé đừng khóc đó. Được không? Năn nỉ mà! “ -“ Ông tưởng tui muốn khóc hở. Tui đâu có đâu. Tự nhiên nó vậy chớ tui đâu biết. Tui ghét ông nhỏ. Tui ghét ông. Tui ghét ông vì lúc nào ông cũng leo lên đầu tui ngồi chễnh chệ, vênh váo cái mặt trên đó. Tui ghét ông vì ông làm cho cuộc sống mỗi ngày của tui trở nên vui vẻ, có ý nghĩ, rồi bây giờ ông bỏ đi… Tui ghét ông. Tui ghét Minh Tường….!”
Câu nói của nó vừa hết thì 3 vòng quay cũng xong. Đu quay vừa dừng lại, bảo vệ chưa kịp mở cửa thì nó đã tự bật tung cửa chạy ra, để mình hắn còn ngồi “sững sờ” trong ca-bin vì chưa kịp lĩnh hội hết những gì nó vừa nói . (Biết sao bây giờ, hắn cũng thông minh lắm chớ, nhưng chắc chuyện này cũng không vận dụng được chất xám vào) … Rồi khi đã minh mẫn lại, đã hiểu ra được những gì cần phải hiểu ( cũng không tốn nhiều thời dan lắm đâu, khoảng 30s thôi) , hắn vội vàng chạy đi tìm nó… Vừa chạy, hắn vừa cười …với hắn. Nó nói ghét hắn, nhưng mà hắn thích được ghét như vậy đó. ( Chuyện hiển nhiên, ai mà chẳng cầu được ghét như vậy ) Và trở về với thực tại, hắn lại càng buồn hơn, vì dù “nó ghét hắn theo kỉu như vậy” thì ngày mai hắn cũng phải đi xa rồi, xa nơi này hơn 200 cây số ( nếu tính theo đường chim bay ! ) Hắn thấy nó đang ngồi bên hồ nước rồi. Lén đi từ đằng sau lại, bịt mắt nó. Hình như nó cũng hết khóc rồi… -“ Rãnh hen? Ông nhỏ chớ còn ai vô đây nữa mà bày đặt che mắt tui!” -“ Thông minh quá hơ. Hết bờm rồi hả? Vậy tui thưởng nha. Cô bé ăn kem gì nè? “ -“ Um.. Kem sô cô la ih !” -“ Vậy cô bé chờ tui xíu nha.”
1 xíu sau, hắn quay lại với 2 cây kem. Ngay hồ nước, lần đâu tiên, hắn và nó có 1 cuộc nói chuyện, không cãi vã, mà thay vào đó là những lời hứa hẹn : nhớ online thường xuyên, nhớ e-mail, lâu lâu send hình, thứ 7 rảnh nhắn tin qua lại … Và buổi tối chia ly này, có lẽ tuy là buồn, nhưng có ý nghĩa… Tuy chưa nói 1 điều gì đó, nhưng hắn và nó - cả 2 đứa đều hiểu được 1 điều gì đó … ^^~! Cứ nghĩ vậy nè, “Xa nhau … chỉ để … nhớ nhau nhiều hơn..”
| | | | |
|
|