Xoẹt!!!...Tiếng báo hiệu online của một mem nào đó trong list của nó.....
Đang làm gì cũng thế, nó quay vụt về phía màn hình....Lúc thì thấy vui vui, lúc lại buồn buồn vì cái nick mà nó mong chờ sao chẳng chịu sáng lên .....Nhưng khi cái nick í sáng lên, nó lại chỉ có thể lặng im, ngồi đấy mà ngắm nhìn cái hiện tượng í.......ngồi đấy thôi......”Giờ hắn đang làm gì thế nhỉ? Hắn có rảnh hôk? Có muốn nói chuyện với mình hôk đây?” Nó tự lảm nhảm. Nó muốn Buzz hắn, nó muốn pm cho hắn, muốn trò chuyện với hắn ...nhưng sao chẳng thể làm được, vì sợ phiền hắn, sợ hắn ko thích.....lại vì cái tính nhút nhát bẫm sinh và cái cục tự ái lớn lớn của mình.Ngày nào không nói chuyện với hắn, không được ngắm nhìn cái hiện tượng í.....nó thấy trống vắng lạ...
Nó chờ cái Buzz, nó chờ hắn pm.........nhưng vô vọng. Nó lại nhớ, nhớ từ đâu mà nó quen hắn........
Nó và hắn "bằng tuổi nhau, cùng học một trường, cùng chung một cái phòng, cùng ngồi một chỗ",-lời nguyên văn hắn từng nói với nó đấy!......Nhờ thế thôi.....nó và hắn cùng viết giấy tâm sự với nhau thông qua một cái bàn. Sáng hắn viết cho nó, để vào một nơi thật kín đáo trong hộc bàn, chiều thì nó đọc và hồi âm cho hắn….cứ thế! Bình dị nhưng nó thấy vui và ấm áp vô cùng......
Rồi một ngày, "Chuẩn bị tao chuyển chỗ ngồi rồi! Chắc hôk thể nói chuyện với mày được lâu nữa đâu...".......
Nó không muốn thế chút nào. Nó không muốn chấm dứt cái việc nói chuyện qua giấy với hắn. Nhưng chẳng thể làm gì khác được Nó phải nói ra câu nói khó khăn nhất....Nó đã suy nghĩ rất nhiều “phải nói câu này thế nào đây?” nhưng nó chẳng thể tìm ra cách tốt nhất.....Nó thấy buồn và hụt hẫng vô cùng.....
“Mày chuyển qua chỗ nào?Không nói thì tao hỏi mấy đứa cũng biết thôi!”
“Tao nghĩ nếu có duyên chắc chắn tao với mày sẽ gặp lại nhau, không cần phải trả lời câu này. ^_^. Vậy thì hỏi đi! Không ai nói đâu! Hì!Tao xin lỗi!”
“Sao lại vậy? Mày không thích nói chuyện với tao nữa hả? Tao thì thấy nói chuyện với mày rất vui! Tao không chắc đây có phải là lần cuối tao viết giấy cho mày không nữa. Lần cuối viết cho mày khi mày ngồi chỗ này, còn khi mày chuyển qua chỗ khác thì tao chưa biết! Tao sẽ không bao giờ quên mày đâu! Cho dù thế nào đây nữa, tao chỉ biết tao với mày đã là bạn và sẽ mãi là bạn, tao với mày bằng tuổi nhau, cùng học một trường, cùng chung một cái phòng, cùng ngồi một chỗ….Cảm ơn mày về thời gian qua! Khoảng thời gian đó rất ý nghĩa và thú vị với tao. Và có lẽ với mày cũng thế đúng không? Thế rồi ai sẽ ngồi chỗ này? Lần cuối viết giấy khi ngồi chỗ này, tao viết cho mày thật nhiều, và mày cũng thế nha!”
Hắn viết cho nó nguyên một đôi giấy, không còn chỗ nào trống cả. Nó vui lắm nhưng lần cuối …nó lại không thể hồi âm lại cho hắn được. Nó bị đau tay phải, không thể nào mà cầm bút được. Nó biết làm như thế là hắn sẽ buồn nhưng nó cũng không mong hắn hiểu cho mình. Nó nhờ nhỏ bạn ngồi bên viết giúp nhưng hình như hắn không nhận được…
Nó quen hắn, nói chuyện với hắn khi nó cô đơn và buồn nhất....Cuộc sống quanh nó tối tăm, không lối thoát......Nó tuyệt vọng.....khi người chị-người bạn thân nhất suốt 12 năm rời xa nó mãi mãi…Thêm vào đó là sự buồn tẻ khi mới bước chân vào lớp 10, vì học xa nhà, trường mới, huyện mới nên nó chẳng quen biết ai hết….Nó thấy chán nản vô cùng! Và hắn cho nó thấy vui......thấy vơi đi cái cảm giác trống vắng ấy......Nhưng tất cả chỉ đến với nó trong chốc lát rùi cũng qua mau…..
Nó và hắn không còn liên lạc với nhau nữa……..Thời gian đó- 5 tháng- nó và hắn cũng có add nick nhau nhưng đều add sai Nghĩ cũng ngố thật. Nó add dư _, còn hắn thì lại thiếu! Lại ngố hơn khi một ngày nó phát hiện ra một sự trùng hợp đặc biệt: năm lớp 10, nó và hắn cùng có số thứ tự 19 trong lớp, cùng làm phó bí thư, và năm 11 thì cùng số thứ tự 18, cùng làm bí thư….Đó là một niềm vui cho nó. Thế là nó và hắn có thể gặp nhau thường rồi! Nó vui như muốn nhảy lên, hét to cho tất cả mọi người đều biết!
Chợt một ngày, đúng ngày 16-7, tròn 8 tháng nó quen hắn, tròn 5 tháng kể từ ngày nó và hắn mất liên lạc, hắn add đúng nick nó…Và rồi, hắn và nó cùng nói chuyện với nhau suốt. Tối nào cũng thế, hai đứa tâm sự với nhau đủ điều, kể cả chuyện tình cảm, đôi lúc lại nói mấy chuyện ba hoa, hơi “hâm” chút…Hai người khác giới nhưng rất hiểu nhau. Có thể nói nó và hắn rất thân nhau. Tình bạn giữa hai người trở nên thắm thiết hơn…
“Hù!”
“Sao hôm nay im thế? Hôk thích nói chuyện với tao hả?”
Màn hình hiện lên và chủ nhân của câu này là hắn! Nó giật mình trong dòng suy nghĩ.
“Nói gì giờ đây? Trước đây tao với mày nói mãi hôk hết chuyện. Bây giờ tao thấy khoảng cách giữa tụi mình xa lắm!”
“Ờ ờ!Tao cũng thấy thế! Lâm ơi! Đối diện với mày sao tao thấy khó quá!”
“Sao khó?”
“Thì …thì…mệt mày quá! Thì ngại chứ sao? Ngốc!”
“E e! Nói ai ngốc đấy ông nhỏ Long kia!”
“Hehe”
“Mà tao cũng thấy ngại lắm! Mỗi lúc đi họp bí thư, tao với mày ngồi bên mà cứ như những người xa lạ vậy. Tao rất muốn bắt chuyện với mày nhưng không thể nào nói được…Mà mày là con trai, mày nói trước mới đúng chớ!”
“Ưkm! Thôi tao out đã!”
Khi nào cũng vậy, hắn nói out là out lập tức. Còn nó ngồi đó mà ngẩn ngơ với từng câu nói của hắn, cứ miên man trong cái tức hậm hụi. Nó lại thấy buồn!
Nó không hiểu vì sao nó và hắn chỉ có thể nói chuyện trên mạng được thôi còn trực tiếp thì không. Nhiều khi nó nghĩ giữa hai đứa có chuyện gì í í nhưng rồi suy đi suy lại thì hoàn toàn không có “ tình củm” gì đó như tụi bạn vẫn chọc đâu! Nó cũng không xác định được tình cảm mình dành cho hắn là gì nữa…có thể nó có cảm tình với hắn hoặc có thể nó chỉ khâm phục hắn ở cái tài vẽ đẹp, khéo tay và cái máu lạnh đáng yêu của hắn…! Biết bao suy nghĩ vẩn vơ cứ rình rập quanh trí óc nó, đủ để lúc nào nó cũng nhớ đến hắn trước hết…Nó thấy mình khó hiểu lạ kì, không thể nào kìm chế những suy nghĩ cũng như kí ức đẹp đã xa. Kỉ niệm giữa hai đứa có lẽ sẽ mãi là hồi ức đẹp của con ngốc như nó, chắc nó sẽ mãi mãi không bao giờ quên được...Nhưng giờ thì kỉ niệm đã xa, khoảng cách lại càng xa hơn…Hai đứa chưa bao giờ nói ra cảm xúc của mình cho nhau nhưng cả hai đều thấy ngại ngùng khi đối mặt! Thật khó hiểu! Có lẽ một phần cũng do hai đứa nó có quá nhiều điểm giống nhau( sở thích, tính cách, hoàn cảnh…).
Hắn out, nó ngồi vẩn vơ, đầu óc nó lang thang khắp chốn chỉ để tìm hình bóng, những kỉ niệm đẹp giữa nó và hắn. Nó ngồi ngắm nhìn những tấm tiệp lần đầu tiên nó tự tay tỉ mỉ làm để tặng hắn trước ngày hắn tham gia đá bóng nhưng lại không đưa được( chỉ vì nó quá nhát)…Càng ngắm, nó càng thấy buồn và nhớ…nó thấy tiêng tiếc một điều gì đó…
Điều nó và hắn sợ nhất cuối cùng cũng đến…sợ một ngày không còn tự nhiên…sợ một ngày không còn là bạn thân như hôm nào…sợ qua đi hai chữ “tao-mày” vừa khó hiểu vừa ngây ngô!...Lạ thật! Lần đầu tiên hai đứa khác giới quen nhau lại xưng tao-mày…Tất cả cũng chẳng rõ nguyên do từ đâu nữa, và cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, kết thúc lại càng mờ nhạt…
Mỗi lần đi ngang mặt nhau, nó thấy buốt nhói tim mình. Đôi lúc hai đứa mỉm cười chào nhau nhưng cái cười vô cùng kín đáo , chỉ có thể thấy bằng cảm nhận, người khác nhìn vào có thể nói là gựơng ép nhưng hoàn toàn không phải…Nó cảm nhận được cái ngại ngùng của hắn…Và lắm lúc hai đứa đi ngang nhau, nhìn thấy nhau lại giả vờ làm lơ…Không phải ghét nhau…mà hai đứa rất thương và quan tâm nhau …Điều khó hiểu là vì sao hai đứa lại hành động kì hoặc đến thế, bản thân nó cũng không sao hiểu được. Nhưng trong trường hợp nào thì nó cũng thấy vui …vì gì nó cũng chẳng biết…
Quan hệ giữa nó và hắn trở nên mờ nhạt hẳn, nó và hắn chỉ nói chuyện online, còn trực tiếp thì chẳng được một từ…Nó và hắn cùng nhau phấn đấu học tập, nó và hắn giúp đỡ lẫn nhau... nhưng mọi hoạt động đều được thực hiện một cách gián tiếp…
Sinh nhật lần thứ 17 của hắn đúng vào ngày Chủ Nhật, nó và hắn ngồi buôn dưa hàng giờ trên mạng… trao đổi với nhau những hình ảnh, những bài hát mà hai đứa thích…Nó gửi cho hắn những lời chúc thật đặc biệt mà nó đã thức suốt đêm suy nghĩ cùng những tấm hình thật xjk... Hắn bày nó cách làm quà, và nó ngồi tỉ mĩ làm theo lời hắn chỉ…Một ngôi nhà bằng tăm tre thật xinh…
Hai giờ đồng hồ ngồi tán gẫu, hắn out…
Hắn vừa out, điên thoại nó lại reo…Là Quốc- bạn thân hắn. Nó hơi ngạc nhiên, “ sao tự dưng lại gọi giờ này chớ?”- nó nghĩ thầm.
“Có gì hôk? Có phải ông Quốc không zậy? Sao hôm nay rảnh mà gọi tui thế? Hjhj!”
Chưa dứt lời, nó bị cha Quốc xối xả vào mặt:
“…Giờ mà bà còn cười hả? Thằng Long bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện nè!”
Cả trời đất như quay cuồng, nó hoang man, cầm ngôi nhà xinh vừa làm xong chưa kịp gói, nó đạp vội đến bệnh viện.
Long nằm im bất động, nó lặng người, gương mặt xanh dờn đi, hai hàng lệ rơi lả chả…Nó cầu mong một kì tích sẽ xuất hiện nhưng tất cả là vô vọng…
Kết thúc cuộc đời khi vừa tròn 17, hắn để lại trong lòng nó một nỗi đau đớn không thể nào nguôi, một quá khứ không thể nào phai trong kí ức…Và đặc biệt, hắn để lại cho nó một tình yêu chưa bắt đầu đã kết thúc. Đọc những dòng nhật kí của hắn, nó hiểu được tình cảm hắn dành cho mình, hiểu vì sao hắn lại cư xử như thế… vì hắn thích nó…Và nó chợt nhận ra mình cũng vậy…nhưng tất cả đã quá muộn màng….Nó ghét bản thân mình đã quá ngốc...Nó giận mình sao không nhận ra sớm hơn…Nó tự trách, tự giày vò bản thân .....
Không ngờ lần đầu tiên nó cùng vui sinh nhật với hắn cũng chính là lần cuối cùng. Nó đặt ngôi nhà xinh trước mộ hắn cùng những tấm thiệp ngộ nghĩnh nó tự làm tặng hắn mà chưa dám đưa..... Lần đầu tiên nó dạn dĩ đến vậy… nhưng bây giờ thì có đáng ko???
“Lâm thích Long! Long ơi! Lâm sẽ mãi nhớ về Long!.....”
Đôi mi nó lệ cứ tuông tràn…đôi môi nó mập mờ ko nên chữ....
Giờ đây, mỗi lần nghe bài hát “Trang giấy trắng”, nó lại buồn và nhớ hắn vô cùng……vì nó và hắn đã từng tranh cãi rất nhiều về bài hát này….Nó bỗng thấy yêu “Trang giấy trắng” hơn bao giờ hết vì đơn giản…...hắn thích bài này….
.....Kí ức mong manh.....
F:N!