Sáng sớm, tôi và Nina ngồi nghịch cát với nhau ở bờ biển, và nó quay ra:
- Dù đã là lần thứ ba trong vòng một tiếng tớ hỏi cậu câu này, nhưng đêm qua cậu có nghe thấy tiếng kèn hacmonica không?
Tôi mỉm cười:
- Cũng lần thứ ba: không!
- Lạ thật, thế mà rõ ràng tớ nghe thấy!
*
* *
Ngày đầu tiên trong tuần thứ ba của tháng, chúng tôi không có kế hoạch gì đáng xúc động hơn việc đi cắm trại ngoài trời tại khu Melovin, gần bãi biển nhỏ cùng tên. Biển Melovin là một trong những biển nhỏ đẹp nhất thuộc hệ thống biển Bantic. Kể từ khi chuyển sang Thuỵ Điển học, đây không phải lần đầu tiên tôi đi dã ngoại, nhưng là lần đầu tiên đi hai ngày với đám bạn bè thân thiết. Tôi sang đây được chừng gần một năm, sống với bác tôi và ông anh họ kém tuổi nghịch như quỷ. Có lẽ kết quả thi cuối kỳ vừa rồi với điểm Toán tối đa khiến bác tôi hài lòng, nên lần đầu tiên cho phép tôi đi qua đêm. Chúng tôi học cùng trường trung học Reinbeker, tôi và Junior học cùng lớp ***, còn Nina và Anchil học lớp TNR. Reinbeker là một trường dành cho học sinh quốc tế nên rất dễ hiểu khi bốn đứa chúng tôi mang bốn quốc tịch khác nhau. Mặc dù khá thân nhau, tôi vẫn chưa thật sự nghĩ mình hiểu mấy đứa bạn, nhất là Junior, nó sống hơi khép kín.
Chiều muộn, tôi đạp xe đến nhà Junior, đã thấy sẵn hai đứa con gái đang ngồi tán chuyện với nhau ở gần góc cây tùng, Junior thì đang lúi húi buộc cái gì đó vào cái balo to sụ của nó, thì ra tôi là đứa đến muộn nhất. Junior quay lại nhìn tôi khi tôi phanh đánh kít một cái, nó ngó ngó quanh tôi, rồi càu nhàu:
- Cậu vẫn nhất định mang cái hộp sắt ấy đi để nhặt sỏi bỏ vào à, mang thứ đó về sẽ nặng như cùm, tớ nói rồi mà. Cậu thật cứng đầu như lừa!
- Cậu quen nhiều lừa lắm sao mà biết đầu chúng cứng! – tôi cãi lại hài hước, xóc người lên cho cái hộp buộc ở balo kêu xủng xoẻng.
Junior lườm tôi một cái toé lửa và tôi đành nhe răng ra cười trừ. Nó nhíu mày nhìn bầu trời, quay lại nói với Anchil và Nina:
- Hê, tốt hơn hết là không tào lao nữa và đi thôi, nếu không chúng ta sẽ bỏ mất cảnh mặt trời lặn trên biển. Và nếu không may có thể lại dính cơn mưa giữa đường đó!
Junior là đứa lớn hơn bọn tôi một tuổi, nó đi học muộn, vì thế cũng là đứa đứng đầu cả nhóm. Chúng tôi nhanh chóng xem xét lại những con ngựa sắt yêu quý, chú ý kỹ loop và phanh xe. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cả bọn vào nhà chào mẹ của Junior, chúc một tối tốt lành và hăng hái đạp xe thẳng tiến về hướng Melovin. Từng đám mây di động chậm chạp trên bầu trời, nhưng dường như vẫn theo sát chúng tôi, bởi đi có nhanh đến thế nào, mỗi khi ngước lên, tôi vẫn thấy chúng ngay cạnh. Những bông hoa daisy mọc dọc đường cứ rung rinh rung rinh tựa như vẫy chào chúng tôi đi về phía biển…
Trời mờ tối dần dần khiến tôi cảm giác mình như đang chạy đua với mặt trời! Vừa đến khu vực Melovin, chúng tôi đã ngửi thấy mùi của biển từ những cơn gió mằn mặn, không khí nhẹ bỗng đi, những bờ cát trắng trải dài dọc suốt tầm mắt, Nina sung sướng thả ngay xe trên phía bờ đá, nhảy tung tăng như một chú ngựa con xuống bãi biển. Junior vừa cười vừa lắc đầu:
- Hai cậu xuống luôn đi, để tớ khoá xe trên này, cẩn thận với những viên đá sắc trên bãi cát, và chớ nghịch nước ngay vội, chúng ta cần dựng lều trước khi trời tối!
Tôi và Anchil leo xuống từng mỏm đá, đi về phía Nina đang chạy loăng quăng và la hét trên cát(!). Tôi làm theo lời của Junior dặn:
- Ew, Nina! Chúng ta cần dựng lều đã, theo lời của Jun thì sẽ có cơn mưa sau khi mặt trời lặn! Tốc độ lên!
Junior cũng nhảy hai bậc một về phía chúng tôi, cả bọn nhanh chóng nhả đồ từ balo ra, đóng cọc và căng bạt. Nina vẫn luôn là đứa nghịch nhất trong bọn, nó lấy từng bụm cát nhỏ thổi phù phù và vẽ liên tục những hình con thỏ trên cát. Đôi lúc tôi không hiểu sao Junior lại thích Nina, con bé cứ nhộn nhạo và bắng nhắng, tính cách của nó chẳng có gì liên quan đến kiểu của Junior cả! =.= Tôi đang mải nghĩ về hai đứa bạn thì đột nhiên, Anchil reo lên:
- Wow, mặt trời đang lặn xuống rồi kìa!
Quả là chúng tôi không hề chú ý, nhưng bầu trời đang tối dần một cách rõ rệt, vầng lửa khổng lồ ở phía xa của biển đang loang dần ra theo những đám mây. Chúng tôi đứng căng mắt ra nhìn đầy thích thú, không nói với nhau được câu gì vì khung cảnh hoàng hôn ở biển quả thật ngoạn mục, cho đến khi lấm tấm vài hạt nước rồi một cơn mưa lớn bất chợt ập đến…
…Ngoài biển, những đợt sóng đã bắt đầu xuôi dần, nhiều người đang đi lại quanh bờ biển… Trong lều, Anchil ngồi tết tóc cho Nina, tôi ngắm nghía, bật ra câu đùa:
- Trông cậu hệt như cô bé quàng khăn đỏ.
- Cô bé quàng khăn đỏ là ai? – nó hỏi rõ khó.
Chẳng biết giải thích thế nào, tôi đành nói rằng đó là nhân vật trong một câu chuyện cổ tích của Việt Nam, trong khi thực ra tôi cũng chẳng biết có phải là của Việt Nam không nữa!
- Nhân vật ấy có xinh đẹp và mạnh mẽ không?
Tôi nhíu mày, khiếp, con bé toàn đưa ra mấy câu hỏi thật kinh! Tôi lắc đầu, thật thà:
- Tớ nghĩ là không, cô bé bị chó sói ăn thịt!
Junior phá lên cười:
- Hà, thế thì không giống Nina đâu, Nina có thể ăn thịt được chó sói đấy!
Nhận được ngay một cái nguýt rõ dài và một cái gối ném vào mặt! Anchil nhăn răng cười:
- Chết chưa, đấy người ta gọi là trêu gái. Lại còn trêu vào gái nhà không lành!!
L
tuyphongbkhn
Xem thông tin chung
Gởi nhắn tin tới tuyphongbkhn
Tìm bài gửi bởi tuyphongbkhn
#2 03-09-2011, 08:48:37 AM
tuyphongbkhn
Senior Member Tham gia ngày: Dec 2010
Gửi: 1.274
Thanks: 4
Thanked 10 Times in 10 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
Lập tức thêm hai ba cái gối nữa bay tứ tung, tiếng la hét cười đùa cấu véo nhau ầm ĩ cả cái lều màu vàng, nhìn từ phía ngoài như một con cánh cam khổng lồ…
Tôi mở cửa lều ra ngắm mọi thứ bên ngoài, tôi chưa bao giờ có cơ hội ngắm biển đêm như thế này. Xa xa ngoài khơi, một trong những ngọn đèn lớn nhất của Thuỵ Điển - hải đăng Swither, đang sáng lên ngọn đèn dẫn đường cho tất cả những linh hồn của đại dương. Tôi chìm đắm trong tiềm thức về những tiểu thuyết về biển mà tôi được nghe từ khi còn bé xíu… cho đến khi Junior đánh thức trí tưởng đang phiêu lưu của tôi bằng một cái đập vai. Tôi giật mình, quay lại. Jun hỏi tôi đang nghĩ gì mà say sưa thế.
- À, tớ đang nghĩ về mấy tác phẩm văn học mà tớ từng được đọc.
- Ờ, cậu có định đi nhặt sỏi luôn không? – Junior xoắn xoắn mái tóc của nó.
- Nah, ý kiến không tồi!
Junior dặn hai đứa con gái buôn bán một lúc thì nghỉ ngơi đi vì lúc chiều đạp xe đường dài cũng mệt rồi. Nina ậm ừ rồi tiếp tục chúi đầu vào chăn cười húc hích với Anchil, tụi nó có thể tỉ tê với nhau liên tục 3 năm cũng không hết chuyện. Tôi và Junior lang thang dọc bãi đá gần bờ biển, có rất nhiều sỏi trải dọc bãi đá nhưng tôi chỉ chọn những viên thật tròn trĩa và nhẵn, rồi bỏ vào hộp. Junior im lặng đi bên cạnh, tôi cảm thấy nó có cái gì đó muốn nói, nhưng tôi cũng không hỏi. Khi Jun đang suy nghĩ điều gì đó, nó không thích bị làm phiền…Mãi một lúc lâu sau, khi chúng tôi ngồi nghỉ ở hai tảng đá lớn nhìn ra phía biển, Jun mới hỏi:
- Này, Minh, cậu biết tớ đang nghĩ điều gì đó đúng không?
Tôi gật đầu. Minh nói tiếp, ngập ngừng:
- Uhm.. đại loại là…tớ sắp thôi học ở trường mình rồi?
- Tại sao? – tôi sửng sốt.
- Uhm…ờ…cũng không sao cả, là tớ chuyển trường thôi. Tớ không bị đuổi, không có vấn đề gì. Mọi thứ chỉ duy nhất bởi tớ không muốn học ở đây nữa, đừng giận khi tớ nói thế…
Tôi đặt nhẹ tay vào Junior:
- Không, tớ không giận. Đó là quyết định của cậu mà. Nhưng vì sao thế?
- Vì có một điều tớ không để ai biết…tớ giấu các cậu và giấu cả bố mẹ tớ, vì tớ hiểu nếu bố mẹ tớ biết thì sẽ rất buồn. Tớ muốn được vào trường âm nhạc, từ lâu rồi. Bố mẹ muốn tớ theo ngành Luật, nhưng tớ không muốn. Tớ đã trốn tránh nó suốt một thời gian dài nhưng giờ thì tớ phải đối diện thôi, tớ phải làm trước khi mọi thứ trong tớ mất đi…Tớ quyết định ngày mai sẽ nói với bố mẹ…
Tôi im lặng. Lắng nghe. Và khẽ nói:
- Cậu dũng cảm lắm, Jun. Nó không dễ dàng, nhưng cậu hãy nói ra đi. Và hãy làm nhé! Nếu học âm nhạc, tức là cậu sẽ chuyển về Stockholm? Mà thôi, dù cậu ở nơi nào, chỉ cần cậu cần tớ, tớ sẽ có mặt…
Junior mỉm cười:
- Cảm ơn Minh. Chính vì tớ biết mình sẽ có lúc như thế này, nên tớ trân trọng tất cả những khi bọn mình ở cạnh nhau. Cậu đừng cho bọn con gái biết, tớ không muốn thấy ai buồn - rồi Junior lấy trong túi ra một cái kèn hacmonica - chiếc kèn này là do một người bạn của bố tặng tớ hồi sinh nhật 5 tuổi, nó gieo trong tớ một tình yêu với âm nhạc, mãi đến bây giờ tớ vẫn chờ đợi để đến lúc được hoà mình vào ước mơ…
…Tiếng hacmonica vang lên trong trẻo, âm vang dọc suốt bờ biển, như hoà cùng từng đợt sóng vẫn không ngừng vỗ vào bờ. Junior chơi bản “I’ll be there if you ever want me” của Don William - bản nhạc mà Nina vẫn thích nghe…Tôi ngồi ngắm biển… biển nơi nào cũng giống nhau… và con người nơi nào, thực ra cũng giống nhau…
Hà Nội Hiền tháng 4