Cơn mưa chợt đến, rồi chợt đi , lạnh giá và khô cằn....một lần đi rồi lại đến , để lại đây chút dư vị của cái nóng khô cằn.., của cái quãng thời gian qua- 1 quãng thời gian đã quá nhiều kỉ niệm, vui cũng lắm mà pùn cũng hôk ít. Với tôi, khoảng thời gian ấy là tất cả...là hạnh phúc, là nụ cười, là niềm vui của tôi!...
Đã bao lần ướt áo, đã bao lần cảm lạnh vì những cơn mưa.. bất chợt , những cơn mưa vô nghĩa đi cùng con người vô nghĩa ….nơi đây cũng vô nghĩa vì chẳng còn gì cả... tất cả kí ức đã phai nhòa, bóng dáng những người xưa cũng hôk còn...họ đã quên hít...quên hít rồy...chỉ mjk tôi...mjk kon ngôk và đa cảm như tôi thì nhớ mãi...nhớ mãi...
Riêng cuộc đời đã quá lạnh lẽo và khô cằn...Rồi những cơn mưa đi qua đời tôi , bỗng chợt khô cằn theo…khô cằn vì chẳng còn cái ngọt ngào, cái êm đềm của những ngày xưa...all đã nhạt phai cùng năm tháng...all đã pị mưa xóa sạch..nhưng trong kí ức tui nó sẽ chẳng pao h tàn phai...
Ngồi nơi này , nơi những ngự trị, những suy nghĩ vẩn vơ đan xen... Mưa đang vô vị và nhạt nhẽo cũng như chính con người nơi đây.
Đâu đây bản nhạc thân quen , chiếc bàn thân thuộc , nơi trú ngụ quen thuộc ấy giờ chỉ còn vang lên trong trí tưởng tượng của tôi .....
Mưa đến , gió lạnh đến , đem đi tất cả mọi thứ nơi tôi...tôi nhớ...tôi đau...Tôi tự hỏi cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ....Tôi đâu hững hờ nhưng sao cuộc đời lại hờ hững với chính tôi?....
Mưa ơi ! đừng rơi nữa đi ! Tôi bắt đầu cảm thấy chơi vơi nhiều lắm rồi đấy....hãy xoá hết , trôi hết đi những vùng ký ức xưa kia
Tôi chỉ biết câm nín , chỉ biêt đau một mình , chỉ biết tự vấn một mình còn ai nữa đâu mà chia sẻ...Mưa lấy hết đi rồi....Mưa ạ!
Ôi cái tâm hồn trống rỗng này ,chỉ một mình buồn, một mình san sẻ , môt mình chìm đắm trong men say cuộc đời .
..........Tất cả đã hôk còn.....kỉ niệm ngày xưa giờ xa mãi rồi..........xa mãi........