Hôm nay anh tôi – có lẽ là người anh mf tôi yêu quý nhất trong đại gia đình mình,đã lên đường làm nghĩa vụ,trong tôi có một cái gì đó hơi buồn, hơi nhớ , hơi luyến tiếc dù biết rằng anh đi rồi sẽ về.Bữa đó trong buổi tiệc chia tay,tôi đã ôm anh và khóc,liệu rằng các bạn có nghĩ thế là yếu đúi không?Không,nếu có ai nói thế thì tôi có thể TỰ HÀO nói rằng “TÔI ÔM ANH VÌ CHÚNG TÔI LÀ ANH EM,TÔI KHÓC VÌ TÔI TRỌNG TÌNH NGHĨA,KHÓC VÌ CHÚNG TÔI HIỂU NHAU”.Sau bữa đó tôi tự hỏi mình rằng,liệu đến buổi tiễn ảnh lên đường tôi có kìm được lòng không?Để rồi đến hôm nay ngày 8-9,tôi đã lấy hết dũng khí để kìm nén cảm xúc,tôi tự nhủ “ mình không được khóc hãy để cho anh ấy lên đường được yên tâm,không lo nghĩ ,không vướn bận”,NHƯNG TÔI KHÔNG THỂ, không hiểu sao lúc nhìn anh ấy lên xe,lúc anh ấy vẩy chào nước mắt tôi cứ tuông ra...Tôi thừa nhận là tôi đã hơi chút yếu đuối,nhưng điều đó là tất yếu,là lẻ thường tình.Trong cuộc sống,về mặt tình cảm không ai là không có đôi lúc yếu đuối DÙ LÀ NAM HAY NỮ,DÙ LÀ NGƯỜI CỨNG RẮN ĐẾN ĐÂU,vì thế tôi không hề ngại khi rơi nước mắt,NẾU TRÊN THẾ GIAN NÀY CÓ NGƯỜI CÓ THỂ CỨNG RẮN MÃI TRONG LĨNH VỰC TÌNH CẢM THÌ TÔI DÁM CHẮC NGƯỜI ĐÓ KHÔNG CÓ TRÁI TIM…