Thời gian: 20/6/2012, 1:09 pm |
---|
| | |
| | | | Lâu quá rồi không gặp mọi người nhỉ Hôm nay quay lại thấy forum vẫn yên tĩnh như ngày nào
Mọi người đọc cho vui nhé 6 chương thêm phần mở đầu là hết rồi ________________________________________________________________________
Mở đầu Nếu một người thường hay nằm mơ, có thể họ sẽ hiểu khi mơ, cảm giác sẽ như thế nào. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ cả, nên cảm thấy sao trong mơ thật như thế này. Tôi mặc cái váy ngủ màu trắng mà mẹ đã mua cho tôi hôm kia, tối hôm nay là đêm đầu tiên tôi mặc nó, lên giường, đi ngủ. Cái váy lụa, trơn, “sexy”, theo tôi là thế… đặc biệt, nó còn mát nữa. Tôi ngủ ngay không suy nghĩ.
Gió thổi. Hôm nay sao gió mạnh thế? Tôi mở mắt và nhận ra mình đang không nằm trên giường. Tôi hốt hoảng bật dậy, nhìn ngó xung quanh. Trời sáng, nắng nhẹ, gió thổi vùn vụt. Tôi nằm trên một cái phản đặt ngoài trời. Kì lạ hơn nữa, tôi mới 10 tuổi. Phải! Là tôi của 8 năm về trước. Tôi đang mặc cái váy đỏ lòe loẹt mà không nhớ đã vứt đi từ bao giờ vì quá cũ. Nghe thấy tiếng ồn ào đâu đó, tôi nhón chân xuống nền đất, xỏ chân vào đôi dép xỏ ngón màu hồng với những họa tiết dễ thương, tinh nghịch, đúng chất của một đứa bé tiểu học.
“Này! Không được ăn gian đâu đấy, tớ đi gọi Ly dậy!”, một cậu bé đứng dậy, cậu cao lêu nghêu, gió thoảng qua làm phần tóc mái phía trước cậu bị rối, cậu đưa tay vén nó lại cho ngay thẳng, lúc này tôi mới nhìn thấy được rõ mặt cậu. Da cậu không ngăm đen như bao thằng con trai, mà cũng không trắng quá, cậu ra dáng công tử bột. Xem chừng cậu cũng chỉ mới 11, 12 tuổi gì thôi, nhưng vóc dáng của cậu sau này chắc là sẽ vào ngành giải trí sớm. Đôi mắt hai mí của cậu có duyên lạ, tôi nhìn mãi không chớp mắt. Bất chợt tôi nhận ra, cậu đã thấy tôi đang len lén nhìn, liền rảo bước về phía gốc cây tôi đang núp.
“Sao đứng đây? Dậy rồi thì ra chơi đi, em ngủ dữ quá!”, cậu nói, giống như tôi rất quen thuộc với cậu. Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nắm lấy tay tôi, dắt đi, tôi cũng mặc kệ, cậu muốn kéo tôi đi đâu cũng được, dù gì, đây cũng là mơ, quan tâm nhiều chi cho mệt người.
“Chơi gì thế ạ?”, miệng tôi tự động lên tiếng, chính tôi cũng hơi bất ngờ.
“Banh đũa.”, cậu cười, nụ cười thật đẹp, thật ấm áp, tôi bất giác đưa tay lên vuốt mũi cậu trong vô thức, cậu chun ngay mũi lại, đỏ mặt, còn tôi thì phá lên cười.
“Anh dễ thương ghê á, chưa chi đã đỏ mặt lên rồi.”, miệng tôi leo lẻo như con chim sơn ca.
“Nè, 2 người định tâm tình bao lâu nữa hả? Có chơi không?”. Một đứa nhỏ trong đám ba đứa đang ngồi quanh đó lên tiếng. Cậu đẩy vai tôi sụp xuống, ngồi bệt xuống đất, đôi tay thoăn thoắt bắt đầu chơi. Banh lên banh xuống, lên xuống, … đều đều…
* * * “Trễ mất rồi, đứa nào về nhà đứa nấy đi!”, cậu lên tiếng làm tôi đang chú ý vào chuyển động của trái banh cũng phải giật mình. Tay tôi giơ lên đập vào tay cậu, nhận thấy, cậu rối rít xin lỗi, còn tôi thì quay lưng đi một nước. Chợt cậu kéo tay tôi lại, hôn vội vào bên má tôi rồi chạy vụt đi làm tôi ngớ người.
“Tối nay anh biết tay em!”, tôi hét lên. Còn cậu thì ngoảnh mặt lại cười rồi vẫy tay với tôi, đi mất. Tim tôi đập thình thịch. Mặt tôi nóng như có lửa hơ, tôi chạy vội vào “nhà”. À, nhà của tôi trong mơ.
* * *
“Ly ơi!”.
Tôi còn chưa kịp định hình, trời tối nhanh thật đấy, tôi không biết mình đã tắm rửa thay đồ khi nào, tôi đang mặc bộ quần áo có in hình bò con. Nghe thấy tiếng gọi, đôi chân tôi đột ngột chạy nhanh ra cửa, xỏ dép và đi đến phía cậu đang đứng.
“Hôm nay đi ngắm sao.”
“Ngắm sao á?”, tôi hỏi lại cậu một cách hiếu kì.
“Ừ, ngắm sao”, cậu lại cười, nụ cười làm tim tôi xao xuyến, dù tôi biết tôi đang trong giấc mơ của mình, nhưng sao, tôi có cảm giác rằng tôi thích cậu mất rồi.
“Đến rồi!”, cậu nói, làm tôi giật mình. “Kia kìa…”, tôi nhìn theo hướng cánh tay cậu chỉ. Trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao lung linh tỏa sáng.
“Sau này lớn lên, em lấy anh nhé?”
Tôi giật mình cúi đầu xuống, cậu cười phá lên.
“À há, vậy là em đã đồng ý rồi nha, nhất định phải giữ lời đó.”
Tôi đánh thật mạnh vào cánh tay của cậu.
“Đồ quỉ, đồ lừa đảo, anh gạt em…”, tôi và cậu đùa giỡn với nhau.
Rất lâu…
| | | | |
|
|
Thời gian: 20/6/2012, 1:16 pm |
---|
| | |
| | | | Post từng chương một nhé, chả biết có ai đọc không T^T
Thây kệ...
_____________________________________________________________________________________________
Chương 1
“Dậy! Dậy đi học! Ly ơi”.
Tiếng bố tôi quát tháo dưới lầu to đến nỗi đôi tai muốn nổ tung. Tôi mệt mỏi hét không thành tiếng.
“Con… biế… rồ…”.
6 giờ rồi, việc tiếp theo tôi phải làm là lê lết ra khỏi cái giường đệm êm ái, uể oải đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Sau đó trút bỏ cái váy ngủ mát rượi để khoác lên người bộ áo dài nóng nực, bực bội. Thầy cô vẫn thường cảnh cáo, “Không đi giày quá năm phân, nếu không sẽ bị ghi tên và hạ hạnh kiểm!”. Chậc! Tôi mặc kệ, dù gì tôi cũng chỉ mang đôi giày bảy phân, nhìn sơ sơ cũng không biết đâu mà lo. Tôi một chân xỏ giày, một tay đưa lên miệng, cố ngăn cái ngáp dài làm tôi chảy cả nước mắt. Xách cái cặp nặng gần hai kí xuống cầu thang và leo lên xe của bố. Việc bố thường làm hàng sáng là chở tôi đến trường. Thế thôi!
“A! Đây rồi. Nè, hôm nay mày trực nhật á nha.”
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ni giơ cây chổi ra trước mặt tôi, miệng cô nàng nhồm nhoàm toàn là bánh mì và xúc xích. Tôi mệt mỏi giật lấy cây chổi trên tay nó.
“Suốt ngày ăn, biết rồi!”.
“Trời đánh tránh miếng ăn ngar mày.”
Nói rồi nó đủng đẳng đi xuống phía cuối lớp, ngồi tám chuyện không đâu với hội con gái ở dưới đấy. Tôi thở dài đánh thượt một cái đủ để mình nghe thấy, quét hết cả dãy lớp, rồi hót cả đám rác, bụi bẩn do bọn này xả ra, tống hết vào thùng rác. Việc còn lại là chờ cho thằng nào cùng tổ lê lết tới là tôi sẽ tóm ngay nhờ đi đổ rác. Ngồi chờ là cả một sự hi sinh to lớn, buồn ngủ thật. Tôi gục xuống bàn, đè hẳn vào cái mắt kính nhựa đen tôi hay đeo, không thèm để ý, tôi thiếp đi, cảm giác như mình đã quên điều gì đó.
“Nè, Ly…! Ly!... LYYYYYYYY!”
Tôi giật mình ngóc đầu lên, lớp trưởng đang gọi tôi, cô bạn xinh xắn, da trắng, tóc xoăn dài, dong dỏng cao, những yếu tố tôi không thể nào hội tụ nổi. Mắt nhắm mắt mở, tôi nhìn cô:
“Gì á?” “Rác chưa đổ…”
Tôi đánh mắt xuống phía cuối lớp rồi nhìn lại cô bạn.
“À… Tại chưa thấy thằng nào để nhờ… Đợi tí.”
Nói thế thôi chứ lúc ngoảnh mặt ra sau thêm lần nữa, tổ tôi chẳng có ai hết, không hề có thằng con trai nào dù là một thằng gay, tôi đành dùng ánh mắt tội nghiệp nhất có thể dán vào cái ánh mắt khó hiểu của cô bạn, mong rằng cô sẽ hiểu được rằng sau khi quét lớp tôi quả thực rất mệt. Cô xua tay tỏ ý không muốn dây dưa rồi nhảy xuống phía cuối lớp, cái nơi nửa tiếng trước nhỏ Ni đã rảo bước đến. Tôi lôi quyển tiểu thuyết mà mình đang gặm nhấm ngày đêm ra: “Vĩnh Cửu”, là tên quyển sách. Tôi giữ sách rất kĩ, mỗi lần đọc đều mở sách không quá 30 độ. Đúng như tên gọi, nội dung sách nói về tình yêu đầy ngăn trở của con người hiện tại và bóng hình trong quá khứ, nói chính xác hơn, bóng hình đó không thể chạm tới con người, nhưng, người vẫn yêu, yêu say đắm, dù biết rằng, bóng hình đó sẽ có ngày buộc phải tan biến vào không khí, nơi mà bàn tay con người không thể nắm bắt dù là một hạt bụi nhỏ nhoi.
“Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, từ ngày em còn bé tí ti, từ ngày mà hai chúng ta dắt tay nhau đi học mỗi ngày.
Em có biết đâu!
Cho tới bây giờ… kể cả khi tôi không còn tồn tại, em vẫn không biết…
Rằng tôi ngày ấy vẫn còn đang lưu luyến hơi ấm từ bàn tay em, bàn tay nhỏ nhắn…
Tôi ước, chỉ một điều ước, rằng khi em biết được sự tồn tại của tôi,
Em cũng sẽ yêu tôi, như tôi…”
Trang giấy đã ướt. Tôi không biết sao tôi lại khóc! Phải! Anh ta là một hồn ma, đã chết năm 14 tuổi, khi bảo vệ cô bạn thanh mai trúc mã của mình, đã liều thân mình ra chắn trước đầu xe tải hung hãn của người tài xế say rượu, vô tâm. Cậu chết. Cô quên đi mất, chứng shock tâm lí nặng nề đã cướp đi bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai người. Cô đã quên đi rằng, trên đời này vẫn còn có người đang yêu cô từng ngày, dù chỉ là một hình ma bóng quế.
Tôi không dám đọc tiếp, sợ không ngăn được dòng nước mắt. Tôi gấp cuốn sách lại, cất vội vào hộc bàn đầy nhóc vỏ kẹo, vỏ hộp sữa và cả cái áo khoác tôi mặc ban nãy. Tiết học đầu tiên đến rồi. Tôi tự hỏi bao giờ thì tôi mới đọc xong được chuyện tình buồn này… “Rầm!
Cậu ngã, đầu đập mạnh xuống đất, máu bắt đầu tuôn ra từ đỉnh đầu không ngừng. Cô bé bổ nhào tới, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy khuôn mặt của cậu, lay nhẹ đôi vai cậu, dùng tay nâng đầu cậu lên. Máu cậu thấm ướt cả một vầng áo cô, cô bé nhìn lên bàn tay mình, chất lỏng màu đỏ bầy nhầy nhuộm đỏ cả khoảng tay trắng ngần trước đó. Cô nhìn như thế, hàng giờ đồng hồ, mặc cho mọi người đã tụm năm tụm ba, hô hào cấp cứu. Cô vẫn ngồi như thế, mặc cho cậu giờ đây lạnh cóng, đã được người ta khiêng đi. Nói thế nào, cô cũng không đứng dậy…
……….
Mấy ngày sau, người ta bắt gặp cô trong một bệnh viện chuyên khoa thần kinh. Cô bé 12 tuổi, đôi mắt mở to tròn nhìn ra phía cửa sổ, cô không nói gì, không ăn uống gì, hỏi gì cũng không trả lời, cô như con búp bê sứ đang sống, đang cầm cự mỗi ngày…
……….
Một tháng sau đó, cô bé vui vẻ trở lại, bay nhảy như con chim sơn ca thuở nào, có điều, cô không biết người bạn đã cứu mình là ai… Không hề biết… Dù chỉ là một kí ức mơ hồ, nhỏ nhất… Cô đã quên… quên đi cậu… người cô yêu thương nhất sau gia đình mình…
………”
“Khỉ thật! Lại khóc thế này rồi… Sách ướt mất!”.
Tôi hốt hoảng gạt nhanh giọt nước nơi khóe mắt, rồi gập sách lại, không biết sao mình lại khóc, đọc đến đâu khóc đến đó, đau cả mắt. Tất cả những gì bây giờ tôi đang cảm thấy, là ngực tôi, nó đang quặn thắt, đau một cách đáng sợ, tôi nhăn mặt đưa tay giữ chặt nơi trái tim tôi đang đập mạnh vì xúc động. Tôi không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đau lòng như thế. Cơn đau đi nhanh cũng như khi nó đến. Tôi thở dốc, nằm vật xuống giường. Mắt ngước lên trần nhà, nghĩ ngợi mông lung, cơ hồ như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Tôi giơ tay mình lên trong vô thức…
“Máu!!! Á!”.
Tôi khép chặt đôi mắt mình, dùng toàn bộ sức bình sinh hét lên thật to. Tôi không dám chạm vào bàn tay đó, không dám đưa nó lên vuốt tóc, tôi vùi mặt vào đống chăn gối to lềnh khềnh bên cạnh mà hét khan cả cổ.
* * *
Tôi giật mình bật dậy. Mồ hôi vã ra như tắm. Tôi vừa nằm mơ… Giấc mơ đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Con sao vậy?”
Mẹ tôi lo lắng nhìn với ánh mắt ái ngại, một tay bà nắm hờ tay tôi, một tay vuốt lọn tóc lòa xòa trước mặt. Bố tôi cũng theo đó mà chạy lên, xông vào phòng tôi.
“Làm gì? Máu me đâu?”.
Bố tôi sợ máu. Ông không nhát gan, nhưng đó là thứ duy nhất ông sợ, ngay cả khi trong cái bụng bia kia là cả lít máu đang chảy. Nhận ra tôi gặp ác mộng, ông đi tới kí ngay vào đỉnh đầu tôi một cái nhẹ.
“Bỏ mẹ. Làm hết hồn. Đi xuống ăn cơm.”
Bố và mẹ quay đi, đóng cửa phòng tôi lại. Một mình trong căn phòng của chính mình, tôi bỗng thấy sợ. Tôi bật dậy, vất tấm chăn qua một bên, lao thẳng ra ngoài…
* * *
Nửa năm sau
* * *
Cả nhà tôi bắt đầu ăn cơm.
“Cạch!”, bỗng nhiên có một chị bụng mang dạ chửa xộc thẳng vào nhà, chạy ngang qua chỗ gia đình tôi đang ngồi và thản nhiên ọe đầy cái bồn rửa chén trong bếp. Tôi trợn mắt ngó chừng từng hoạt động của chị ta, còn bố mẹ tôi thì cứ thản nhiên ăn như không có gì.
“Xin lỗi, hai bác có thuốc nhức đầu không ạ?”, chị đi ra và hỏi bố mẹ tôi.
“Ở đằng kia!”, mẹ tôi chỉ tay ra phía tủ thuốc trên nóc chiếc tủ lạnh Samsung, chị ta tiến tới, mở tủ, lấy ra một viên Paradon, rót nước và điềm nhiên cho vào miệng, nuốt ực. “Cháu cảm ơn hai bác nhé. Cho phép cháu dẫn Ly đi ạ.”
“Cái gì?”, tôi chợt nghĩ, “Đi đâu cơ? Em không quen chị!”, tôi hét lên âm thầm.Chị tiến tới, nắm lấy cánh tay kéo tôi đứng lên.
Tôi bị đưa ra ngoài rất nhanh sau đó, trên người mặc một cái áo có in hình họa tiết rất dễ thương, tôi còn mặc cái quần bí màu tím Violet, màu ưa thích của tôi. Là tôi! 16 tuổi. Chị dắt tay tôi, nghĩ ngợi một hồi suýt nữa thì buột miệng hỏi về sức khỏe của chị: “Chị mang thai mà đi khỏe thế?”, nhưng tôi quyết định không nói, vì cảm thấy như vậy hơi vô duyên.
“Đây rồi!”, chị làm tôi thoáng giật mình. Hai chúng tôi dừng lại trước một xe ô tô 11 chỗ dành cho gia đình. Tôi tò mò nhìn vào trong xe, dù biết với lớp kính đen dày kia thì hẳn nhiên, điều đó là không thể. Cửa xe bật mở, một người phụ nữ chừng 40, bước ra khỏi xe, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, mỉm cười thân thiện rồi lên tiếng.
“Ly đấy à cháu? Càng lớn càng xinh. Lưu đâu? Sao còn ở trong xe?”
“Lưu?”, tôi nhắc lại, nhón chân, đầu ngước cao lên, nhìn về phía bên kia của chiếc xe.
Cái đầu tóc đen thẳng, khi bước ra ngoài, bị gió bạt qua, rối tung lên. Bàn tay to lớn, có vẻ chắc khỏe đưa lên vuốt lại mớ tóc trước trán, song quay mặt về phía tôi. Cậu ta khá đẹp trai, hợp với cái áo sơ-mi ca-rô xanh trắng đang mặc trên người. Cậu vẫy tay chào tôi, miệng cười tươi hết cỡ. Tôi đứng hình trong giây lát rồi đưa tay lên chào lại cậu, đó luôn là hành động lịch sự mà ai cũng phải làm khi có người chào mình. Tôi nhếch mép cười nhạt. Cậu xụ mặt xuống nhìn tôi.
“Này! Đừng nói là em không nhớ anh đấy nhé!”, cậu kí đầu tôi một cái đau điếng. Tôi hoàn toàn không biết cậu là ai.
“Khô… không!”, tôi cay đắng trả lời. Lúc bấy giờ, mẹ cậu tiếp lời: “Kìa… Hai đứa là thanh mai trúc mã mà cháu không nhớ nó sao Ly? Thằng Lưu đó! À… đây!”. Nói đoạn, bà đưa ra một tấm hình, trông có vẻ đã cũ theo thời gian. Trong tấm hình đó có cả tôi, chụp chung cùng bốn người bạn khác.
“Đây là cháu!”, bà chỉ. “Còn đây là thằng Lưu.”, tiếp đến là cậu bé đứng bên cạnh, đặt đôi tay lên vai tôi.
“A!”, tôi kêu lên.
Tôi sực nhớ ra giấc mơ của mình. Cậu bé mà tôi nghĩ là tôi đã cảm mến cậu ấy. Sau 6 năm, cậu cao lên rất nhiều, trên khuôn mặt lộ rõ đường nét thanh tú, điển trai. Còn tôi thì cảm thấy mình chẳng xứng với cậu chút nào.
“Em nhớ ra anh rồi à?”, cậu reo lên như chú cún bị thất lạc lâu ngày bỗng dưng tìm được người chủ của mình.
“Vâng, em nhớ rồi!”, tôi hưởng ứng theo.
Mẹ cậu nhìn chúng tôi, bật cười, bà giục mọi người lên xe để nhanh chóng về nhà. Và bảo rằng bà đã xin phép bố mẹ tôi.
| | | | |
|
|