Mưa mùa hạ... kèm theo 1 chút lạnh... cái lạnh cho con người ta cảm giác hạnh phúc...và pha 1 chút nhớ nhớ...thương thương...
Nếu thời gian cuộc đời là một năm thì tháng 6 cùng những cơn mưa là một phút để dừng lại và cảm nhận những điều có khi là quan trọng với mình nhưng cũng có khi chỉ là thoáng qua trong cuộc sống thường nhật của mỗi chúng ta...
Lành lạnh mà ấm ấm...
Tôi nghe trong tiếng mưa hôm nay ... cơn mưa mùa Hạ quê tôi ủ ê ngoài cửa lớp, âm thanh ấy mở ra khung cửa sổ lớp đủ xanh đỏ vàng sắc màu của những chiếc áo mưa phơi chờ ráo nước.
Rồi để ráo luôn cái tuổi học trò....
Tôi nghe trong tiếng mưa hôm nay giòn tan tiếng cười buổi đến trường vật vã với cơn mưa. Lũ học trò nhà quê vừa đạp xe vừa khom lưng giữ cho chiếc quần khỏi ướt, nhưng không sao đỡ nổi cơn mưa nặng hạt tưới nước vào bộ đồng phục học trò. Khi lên đến trường cái quần vừa hơi rao ráo là lại đến giờ về, lại dầm dề với cơn mưa.....
Tôi nghe trong tiếng mưa hôm nay cơn bão thét gào trên mái tôn, tiếng cành tre quét lào xào như nỉ non, cò kè với cơn mưa bớt ào ạt cho đỡ nhọc nhằn trời đất. Nghe tiếng trẻ con cười vui- niềm vui được nghỉ học ngày lũ. Nghe tiếng thở dài của người già thở than cho mùa màng ngày nước lớn. Nghe năm tháng đi qua, bao cơn mưa đi qua, mà cơn mưa nào cũng khác.
Tôi nghe trong tiếng mưa hôm nay tiếng tôi khóc cười và lời đáp trả vô thanh của cơn mưa. Cơn mưa im lặng dẫu từng hạt mưa vẫn thay nhau lên tiếng. Mưa im lặng với tôi, xa lạ với tôi. Mưa ào ào xung quanh tôi, âm thanh của từng hạt mưa như bủa vây lấy tôi nhưng cơn mưa vẫn còn ở đâu xa xăm lắm, ở ngoài bức tường kia, trên mái tôn kia... Mưa không chạm được vào tôi. Tôi vẫn còn thèm mưa nhưng những cơn mưa từng dầm dề tôi đã cách tôi hàng mấy năm rồi...
Tôi nhớ...cảm giác lạnh cả người....nhưng cái lạnh k đến nỗi run người...
Và...
Nơi lạnh nhất k phải là Bắc Cực hay Nam cực...cũng chẳng phải nơi mà những cơn mưa rào chiều hạ giăng kín lối...
Nơi lạnh nhất là nơi thiếu tình thương... nơi thiếu tình người... Nơi lạnh nhất là nơi con người ta thấy buồn... thấy sợ... cái nỗi cô đơn, u hoài như le lỏi đâu đó...rợn ngợp mà buốt nhói... Vắng vẻ....
4r cũng thế.... 4r lặng lẽ... con người lặng lẽ... đơn giản chỉ là những khách viếng thăm lặng lẽ... hay từng thành viên lặng lẽ?
Tại sao 4r lại buồn đến zạ?
4r đơn giản chỉ là chỉ là nơi ghé thăm lúc zui, lúc buồn thôi sao???
Hay 4r là một phần k thể thiếu trong cuộc sống của những con người một thời gắn bó???
Cái 4r lạnh lẽo... cái lạnh đến run cả người.... lạnh đến nỗi chẳng ai dám vào... lạnh... đến... sợ... cái cảm giác mơ hồ... trống rỗng... con người nhỏ bé... vào 4r mong chờ... mong chờ 1 người khác online... chờ 1 tiếng cười... một lời an ủi hay 1 câu nói chuyện bâng quơ cho cái cảm giác ấm áp... k còn lẻ loi...
Nhưng... chỉ thấy những "khách viếng thăm" mà thôi.... k sign in... đơn giản chỉ là k biết nói gì hay bắt đầu thấy chán...?
...Chờ 1 chút ấm từ 4r....